Chương 4: Bạn học Tô rất bình tĩnh

Trong thời khắc mọi vật

đều tĩnh lặng này, Tô Nhạc chết lặng nhìn người đàn ông đang cầm cổ tay mình,

người này có vẻ cao hơn một mét tám, cơ thể rắn chắc, ngũ quan cân đối, mặt mày

tuấn tú, đáng tiếc ánh mắt này nhìn thế nào cũng có cảm giác đào hoa, đồ tây

trên người theo thẩm mỹ của cô thì rất vừa người, hơn nữa giá trị nhất định

không nhỏ, ít nhất cũng không phải loại một trăm tệ ba bộ bán ngoài vỉa hè. Đây

là một người đàn ông có tài có mạo, sau khi suy nghĩ ba giây, vẻ mặt Tô Nhạc

bình tĩnh chọc chọc móng vuốt bị tình nghi là đang ăn đậu hũ của mình, vội vàng

ho một tiếng, nói: Anh là…

Anh Ngụy! Lý Huyên

Nhiễm ngạc nhiên nhìn Ngụy Sở đứng bên cạnh Tô Nhạc, lại nhìn vẻ mặt ngây ra

của mọi người xung quanh, Tô Nhạc qua lại với anh Ngụy từ khi nào? Không đúng,

thẩm mỹ của anh Ngụy từ khi nào lại rớt thảm hại như thế? Để ý Tô Nhạc thì

không nói làm gì, nhưng sao lại có thể dùng cách thức cũ rích như thế để lên

sàn?

Lý Huyên Nhiễm tiện tay cầm

lấy một quả quýt bên cạnh, bình tĩnh bóc vỏ, thế giới này biến hóa quá nhanh,

cô đã già rồi.

Khi Trang Vệ nhìn thấy

Ngụy Sở cầm tay Tô Nhạc, sắc mặt biến chuyển, hắn biết Ngụy Sở, khi hắn mới vào

trường, Ngụy Sở chính là chủ tịch hội sinh viên của trường, khi đó, Ngụy Sở đã

là một nhân vật phong vân, sau này, khi Ngụy Sở đã tốt nghiệp, hắn trở thành

chủ tịch hội sinh viên, nhưng vẫn có không ít người nhắc tới Ngụy Sở.

Đối với nam sinh mà nói,

Ngụy Sở chính là đối tượng để bọn họ vừa hâm mộ vừa đố kị, nhưng trong lòng,

Trang Vệ không thích Ngụy Sở, bất cứ ai đã quen ở trên mọi người cuối cùng lại

bị so sánh với người khác, điều này làm cho người ta không vui nổi.

Tuy Tô Nhạc không nói gì,

nhưng mọi người ở đây không còn dùng ánh mắt thương hại nhìn cô nữa, mà là đủ

loại ao ước, ghen tị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!