Ngày Ngụy Sở tới tiễn Tô
Nhạc là môt buổi sáng có mưa, Tô Nhạc mặc một chiếc quần jeans sáng màu, trên
người mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu, mái tóc bình thường hay cột lên nay đang
rủ xuống hai vai, hơi cong cong, đem lại cảm giác thật khác biệt.
Anh nhìn Tô Nhạc đi đăng
kí, sau đó biến mất sau cánh cửa. Trên đường đi, Tô Nhạc luôn luôn nói cười,
nhưng Ngụy Sở lại cảm thấy dường như Tô Nhạc đang chờ một cái gì đó. Chỉ cần cô
trở về từ thành phố S sẽ có một kết quả.
Bạn thân của anh từng
nói, người thích Tô Nhạc nếu thiếu kiên định sẽ vô cùng vất vả.
Trong quá trình theo đuổi
Tô Nhạc, anh không cảm thấy vất vả, mà chỉ mang theo cảm giác kỳ vọng và thích
thú. Càng hiểu về Tô Nhạc, anh càng cảm thấy một người con gái như cô thật hiếm
có. Trong suy nghĩ của người khác, cô có thể là một cô gái kiên cường, không bị
tổn thương, nhưng trong mắt anh, Tô Nhạc không khác gì những cô gái khác, cô
chỉ thông minh hơn và hoàn mỹ hơn.
Anh là đàn ông, nhưng
ghét một người đàn ông vì một người phụ nữ mềm yếu mà tổn thương người con gái
anh ta vốn nên bảo vệ, rồi mượn cớ rằng người đó không dễ dàng bị tổn thương.
Thật ra, người đàn ông
như vậy là đáng hổ thẹn nhất, một cái cớ như vậy cũng là một thứ khiến người ta
chán ghét nhất. Chính mình chân trong chân ngoài, rồi lại sợ đạo đức và lương
tâm lên án, lợi dụng danh nghĩa thiện lương, giao trái tim mình cho một người
phụ nữ khác, còn trách người con gái bên cạnh mình quá kiên cường.
Bời vì em quá kiên cường,
còn người con gái kia không có anh không thể sống được, vì vậy anh phải chăm
sóc cô ấy.
Anh là đàn ông, nên càng
hiểu được suy nghĩ đáng xấu hổ đó của đàn ông. Nhưng anh không muốn làm như
vậy, người anh yêu cho dù có kiên cường thế nào cũng là người duy nhất trong
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!