Trầm Khai vừa nói ra như
vậy, vẻ mặt Tô Nhạc khẽ thay đổi, nhưng Ngụy Sở vẫn duy trì phong độ:
"Cảm ơn tổng giám đốc Trầm nhắc nhở, cho dù ngài không nói tôi vẫn sẽ chăm sóc cô ấy thật cẩn thận."
Tô Nhạc nghiêng đầu, đưa
mắt nhìn Ngụy Sở, anh có cần phải đồng ý một cách thuận miệng như thế không?
Trầm Khai nghe ra trong
lời nói của Ngụy Sở có sự che chở Tô Nhạc và vẻ bất mãn đối với mình, ông cười
khổ một cái, không biết nên vui mừng hay nên cảm thấy xấu hổ. Đối với Tô Nhạc
mà nói, ông chỉ là một người cha xa lạ và vô trách nhiệm mà thôi, những lời ông
vừa nói quả thật chẳng có bao nhiêu tư cách, còn Ngụy Sở dùng thái độ đó đối
với ông cũng không trách được.
Ông cũng hơi cảm thấy may
mắn vì Ngụy Sở dùng thái độ đó với ông, ít nhất điều đó cũng chứng tỏ Ngụy Sở
thật lòng quý trọng Tô Nhạc.
Nữu Nữu, năm đó bố…
Trong lòng Trầm Khai vô cùng hối hận, nếu năm đó ông không ly hôn với Tô Nguyễn
Tú, cuộc sống có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều, có con gái giỏi giang, có
người vợ dịu dàng, năm đó ông phát điên thế nào mới biến chính mình thành bộ
dạng thế này ?
Tô Nhạc uống một ngụm cà
phê, hơi đắng, cô cười dửng dưng:
"Chuyện năm đó của ông và mẹ tôi, tôi không có tư cách bàn luận, đáng tiếc hiện giờ ông lại không có tư cách tìm mẹ tôi ôn lại chuyện ngày xưa nữa, ông cứ đi làm sếp lớn của ông đi, tôi và mẹ tôi sống rất tốt, mời ông đừng tới quấy rầy."
Khóe môi Trầm Khai run
run, nhìn vẻ mặt con gái không vui không giận trước mặt, không cách nào nói ra
lời.
"Buổi tối tôi còn có việc phải làm, hoan nghênh tổng giám đốc Trầm hợp tác với Bách Sinh chúng tôi trong tương lai." Tô Nhạc gật đầu, đứng lên, đi tới quầy bar thanh toán.
Ngụy Sở nhìn bóng lưng Tô
Nhạc, ánh mắt hướng về phía vẻ mặt chán nản của Trầm Khai:
"Ông Trầm, tôi cũng phải đi rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được."
Lẻ loi ngồi lại bàn uống
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!