Sau khi xe dừng lại, Tô
Nhạc nhìn thấy một người cô không muốn thấy, Trang Vệ.
Con người đôi khi kỳ lạ
như thế, khi không có được một thứ gì đó sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ cảm thấy
không có gì tốt hơn thứ đó, khi người ta đã đánh mất mới cảm thấy không gì có
thể thay được phần tình cảm đó, lại bắt đầu hốt hoảng quay đầu tìm kiếm.
Bất kể là phim ảnh hay
tiểu thuyết, câu chuyện tình yêu luôn luôn dễ bán, dưới ánh mắt của Tô Nhạc,
không phải bởi vì tình yêu đẹp mà bởi vì tình yêu chân thành rất khó tìm, người
ta phải sống trong hiện thực bất đắc dĩ nên chỉ có thể tìm chút hư ảo trong một
thế giới hư ảo.
Chỉ những thứ hiếm có mới
khiến người ta ao ước.
Đối với Trang Vệ mà nói,
cô chính là người mà anh ta tưởng đã hiểu rõ, đã chiếm được, khi vứt bỏ rồi mới
cảm thấy không có gì tốt hơn, mới cảm thấy cô tốt đẹp. Đáng tiếc, cô là người,
không phải đồ vật. Trên thế giới này, không phải bất cứ vật gì đánh mất đều có
thể tìm trở về.
Cô dùng tay vén mái tóc
rủ xuống trán:
"Trang Vệ, anh có chuyện gì?"
Trang Vệ liếc nhìn Ngụy
Sở phía sau cô, vốn có rất nhiều lời muốn nói lại không làm cách nào nói ra
khỏi miệng, hắn yên lặng một lát:
"Anh đến xem em thế nào."
Nhìn đồng hồ, Tô Nhạc
ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi lại:
"Giờ vẫn còn sớm, không phải anh muốn thừa kế công ty gia đình sao, bây giờ không phải xử lý chuyện công ty à?"
"Tổng giám đốc công ty còn có thời gian rảnh, huống chi anh chỉ là một giám đốc." Trang Vệ nghe ra
trong lời nói của Tô Nhạc có ý đuổi người, không động đậy chỉ tiếp tục nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!