Thị trường đồ uống rất
rộng, quảng cáo cũng rất phong phú, cái gì mà thức uống Đông y, cái gì mà lá
trà cao cấp, lại có loại là nước ép của nhiều loại hoa quả đắt tiền, nếu không
cũng hướng vào tư tưởng sính ngoại của người tiêu dùng, ví dụ như
"đồ uống được quý tộc phương Tây yêu thích nhất",
"đồ uống chuyên dụng của bá tước X", đại
loại như vậy.
Công ty của Tô Nhạc tên
là công ty trách nhiệm hữu hạn đồ uống Bách Sinh, chủ yếu sản xuất đồ uống
truyền thống từ trà, khẩu hiệu quảng cáo lại càng yêu nước: trải nghiệm trăm
sinh bách thái trong một ngụm Bách Sinh.
Từ khía cạnh cá nhân mà
nói, Tô Nhạc thích câu quảng cáo này hơn câu đồ uống chuyên dụng của bá tước X
kia, thật ra đối với phần lớn mọi người, bọn họ chẳng quan tâm tới công tước
này, bá tước nọ, ngay cả địa vị của công tước cao hơn hay của bá tước cao hơn
bọn họ còn chẳng rõ, thứ bọn họ quan tâm là loại đồ uống nào ngon, loại đồ uống
nào có lợi, loại đồ uống nào phù hợp với khẩu vị. Giống như uống một cốc trà
xanh trên vỉa hè còn sảng khoái hơn uống một cốc cà phê.
Bách Sinh xác định đối
tượng khách hàng tương đối tốt, vì vậy mới có thể đứng vững trong thị trường đồ
uống rộng lớn, tuy kém hơn công ty dẫn đầu trong ngành đồ uống, nhưng ít nhất
cũng có chút tiếng tăm.
Trong khoảng thời gian
làm việc cho Bách Sinh, Tô Nhạc đã hiểu rõ cách thức tiêu thụ và một phần quá
trình sản xuất của công ty, thỉnh thoảng còn gặp được ông chủ béo lùn, từng
ngày trôi qua cũng không tệ lắm.
"Tô Nhạc, cậu kiểm tra lại số liệu của báo cáo này một lần nữa, đánh lại một bản lưu trữ, in một bản gửi cho tổng giám đốc nhé." Đồng nghiệp đưa một tập tài liệu cho Tô Nhạc, cô
nhận lấy lật ra xem, rút một cái bút trong ống bút ra viết một câu:
"Không phải tổng giám đốc đi công tác rồi sao?"
"Nghe nói hợp đồng đã ký được rồi." Đồng nghiệp nhún vai:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!