"Tô Nhạc, anh thích em."
Nụ cười của Trang Vệ rực rỡ như ánh mặt trời ngày đông, mặc một bộ hàng hiệu,
cùng với chiếc xe thể thao đắt tiền phía sau, thật giống hoàng tử bạch mã trong
truyền thuyết.
Đáng tiếc, đàn ông mở cửa
xe BMW có thể là hoàng tử bạch mã, cũng có thể là cặn bã, Tô Nhạc lé mắt nhìn
người này, trong lòng thầm mắng, cho dù ở trong mơ, xem ra Trang Vệ vẫn ăn mặc
bảnh bao như trước.
"Bạn học Tô Nhạc, nếu bạn không rời giường thì đừng ăn sáng nữa!"
Tôi Nhạc ngồi dậy, nhìn
Trần Nguyệt đang gặm một miếng sandwich, vò vò đầu tóc rối bời:
"Cậu ăn đi, tớ không muốn ăn."
"Ai ya, thất tình nên chuẩn bị tuyệt thực đấy hả?" Trần Nguyệt đi tới mép giường, ngồi xuống, nói một
cách vô cùng hâm mộ:
"Tớ nói này Nhạc Nhạc bé nhỏ, gương mặt này của cậu cũng không tệ, da mặt mềm mịn, đàn hồi, làm thế nào lại để con yêu tinh Lâm Kỳ kia khoét góc tường vậy?"
Sau khi lấy quần áo ra
khỏi hành lý, thay xong, Tô Nhạc mới mở miệng nói:
"Bức tường này của tớ không vây được Hồng Hạnh muốn vượt tường của Trang Vệ, có cách nào khác đâu."
Trần Nguyệt lắc đầu thở
dài nói:
"Cô nàng à, Trang Vệ mà nghe được những lời này của cậu sẽ tức đến ói máu."
Bàn tay đang thu dọn hành
lý của Tô Nhạc dừng lại một lát, lấy ra khung ảnh bên trong, bên trên là tấm
ảnh mà cô và Trang Vệ đang cười sáng lạn, căn bản không hề ngờ rằng sẽ đi tới
ngày hôm nay.
Thấy Tô Nhạc nhìn chằm
chằm bức ảnh ngẩn người, Trần Nguyệt cắn cắn môi, không nói gì.
Đầu ngón tay mảnh khảnh
của Tô Nhạc chọc chọc gương mặt Trang Vệ trong ảnh, xoay người ném cả khung ảnh
vào trong thùng rác, tìm được đồ rửa mặt rồi mới cảm thán:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!