Trần Nguyệt dựa ở cạnh
cửa nhìn Tô Nhạc chỉ xách một chiếc túi nhỏ xinh, còn vị nhân vật phong vân xa
xa trên cao kia đang kéo một va li hành lý cực lớn, kè kè đi theo sau Tô Nhạc.
Cô nàng lập tức cười như hoa xuân:
"Nhạc Nhạc bé nhỏ yêu dấu, rảnh rỗi lại tới tìm tớ nhé."
Tô Nhạc gật đầu, đi tới
ấn nút thang máy rồi mới quay đầu lại nói:
"Được nghỉ tớ sẽ tới tìm cậu."
Tạm biệt. Cho dù đang
kéo túi hành lý không hề hợp với khí chất bản thân, Ngụy Sở vẫn tỏa ra loại
hormone nam tính làm phái nữ mê muội, anh gật đầu với Trần Nguyệt.
Trần Nguyệt nhìn hai bóng
người biến mất trong thang máy, nụ cười không giảm. Trang Vệ không biết quý
trọng, cũng sẽ luôn có người khác nâng Tô Nhạc trong lòng bàn tay. Cóc ba chân
khó tìm, đàn ông hai chân khắp nơi đều có, loại đàn ông như Trang Vệ này Tô Nhạc
đá hắn càng xa càng tốt.
Bởi vì mới đi làm nên Tô
Nhạc chưa kịp tới xem nhà mới. Sau khi vào nhà, nhìn thấy bên trong đầy đủ
thiết bị điện, cô mới kinh ngạc nhìn Ngụy Sở bên cạnh:
"Anh Ngụy, căn nhà này của anh…" Phòng được quét dọn sạch sẽ, ngay cả những đồ trang trí trong phòng
khách cũng không hạ xuống, thậm chí cô còn nghĩ đây không phải một căn nhà
trống, mà là một nơi có người ở.
"Sao vậy, em không thích à?" Ngụy Sở cười hỏi, sâu trong đáy mắt có một tia bất an.
Không, rất thích. Tô
Nhạc hạ tầm mắt, trong lòng có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, nhất định
Ngụy Sở đã cho người tới quét dọn căn nhà này trước. Sự chăm sóc của Ngụy Sở
đối với mình, sao cô có thể không nhìn ra: Cảm ơn.
"Không cần, em thích là tốt rồi." Ngụy Sở đưa hành lý vào một căn phòng rồi mới đi ra giải thích:
"Ngôi nhà này hơi lớn một chút, lấy ánh sáng cũng không tệ."
Tô Nhạc nghe xong gật
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!