Tô Nhạc vừa uống cà phê
vừa viết tiểu thuyết, Trần Nguyệt đã ngủ, ngoài trời đang mưa, vậy mà cô vẫn
còn phải cực khổ thức đêm viết tiểu thuyết.
Hai ngày trước, Trần
Nguyệt còn lo lắng cô sẽ vì thất tình mà làm chuyện gì ngốc nghếch, hiện tại
Trần Nguyệt đã để kệ cô tự sinh tự diệt, bởi vì cô nàng thấy cô vẫn vui vẻ hoạt
bát như trước, hoàn toàn không có những hành vi điên cuồng khi bạn trai hai năm
biến thành của người khác. Vì vậy, cô nàng yên tâm bay nhảy. Tô Nhạc có chút
nuối tiếc nghĩ, quả nhiên mình vẫn nên giả bộ yếu đuối một chút.
Bàn tay gõ phím đột nhiên
dừng lại, cô nghe tiếng mưa hắt vào cửa sổ, thở dài một hơi. Cô bắt đầu viết
tiểu thuyết từ khi mới vào đại học, nhưng Trang Vệ chưa từng hỏi đến, thậm chí
ngay cả bút danh của cô cũng không nhớ được, cô cũng không để ý, chỉ cho rằng
Trang Vệ không có hứng thú với việc này, hiện giờ cô mới biết, không phải đối
phương không có hứng thú mà là suy nghĩ của người ta không hề đặt trên người
cô, thảo nào có người nói, khi đàn ông nói yêu bạn, không nhất định đó là thật,
nhưng khi hắn nói không yêu bạn, nhất định đó là không yêu.
Tô Nhạc day day cái trán,
đàn ông tốt trên thế giới nhiều như vậy, vì sao ông Trời lại cho cô một miếng
cặn bã như vậy?
Uống một ngụm cà phê đặc,
Tô Nhạc tiếp tục tập trung tinh thần vào quyển tiểu thuyết, nam chính bên trong
đang thật cẩn thận lấy lòng nữ chính, đây là thứ gọi là cuộc đời buồn khổ bao
nhiêu, tiểu thuyết ngọt ngào bấy nhiêu, thậm chí cô còn hoài nghi, một ngày nào
đó mình sẽ tâm thần phân liệt. Nguyên nhân bị bệnh chính là bị hiện thực dồn
nén, phải tự giả vờ thơ ngây.
Viết xong một chương, cô
kiểm tra lại chính tả một lần rồi lập tức đăng lên mạng, nhìn đồng hồ, mười một
giờ tối, đã không còn sớm, nhưng cô không ngủ được, lẽ nào đây là mất ngủ, di
chứng thất tình trong truyền thuyết?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!