Chương 1: Đàn ông trăng hoa, cút!

Trên chiếc sô pha mà Tô

Nhạc thích nhất có hai người, người đàn ông ôm người phụ nữ vào lòng, hôn nhau

đến trời đất quay cuồng, trăng sao mù mịt.

Tô Nhạc đứng ở cửa, không

biết mình nên biểu cảm thế nào, tức giận hay đau thương, hay là cả hai.

Năm đầu tiên Tô Nhạc vào

đại học, mẹ cô đã nói với cô một câu, phụ nữ tìm chồng, nhất định đừng tìm một

người quá đẹp trai lại có tiền, đàn ông quá chói mắt như vậy không dễ nắm chặt

trong tay.

Đáng tiếc, bà Tô nói câu

này xong lại đạp đổ Vạn Lý Trường Thành trước mặt, vỗ bàn nói, bà đây thèm vào. Người nói không quá nghiêm túc, người nghe lại càng vô tâm. Hiện giờ nhớ

lại, Tô Nhạc không thể không thừa nhận lời vàng ý ngọc của thái hậu nhà họ Tô,

đàn ông diện mạo tốt, gia thế tốt thật sự không ra gì.

Tô Nhạc luôn nghĩ, đời

người có ba thứ đáng hận nhất, thứ nhất là đề tên bảng vàng, sau đó lại phát

hiện đó không phải tên mình; thứ hai là đêm tân hôn, cô dâu cũng không phải

mình; thứ ba là gặp bạn cũ nơi đất khách, đáng tiếc quan hệ của bạn cũ này với

mình không tốt.

Tô Nhạc có một người yêu

đẹp trai, gia thế lại tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Nhạc ở lại thành phố

B tìm việc làm, bạn trai cô tới công ty của gia đình làm việc. Sau đó, hai

người mua một căn nhà, chuẩn bị ở đây an cư lạc nghiệp.

Đáng tiếc trong phòng lúc

này có thêm một người phụ nữ, mà nơi người phụ nữ này đang ngồi lại là trên đùi

chồng chưa cưới của cô.

Trong một buổi tối, đồ án

của mình bị người ta cướp mất, chồng chưa cưới cũng bị người ta đánh cắp. Chẳng

những vậy, người phụ nữ kia lại là đối thủ cạnh tranh của mình từ nhỏ đến lớn,

Tô Nhạc nghĩ vận may thật sự trái ngược với cái tên của mình, các loại cốc chén

đựng đầy cẩu huyết[1] cứ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!