Cố Ngôn mượn xe máy, chở Lâm Thừa cùng đi lên thị trấn đón Hà Mộng Linh.
Đến nơi thì đã trưa, khoảng 12 giờ. Giữa ngày đông, Hà Mộng Linh diện một chiếc váy ngắn, xõa mái tóc xoăn nhẹ ngang eo, chân đi đôi bốt cao quá gối, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, xinh đẹp và thời thượng, nhìn qua là biết ngay con gái thành phố.
Hà Mộng Linh đứng bên đường, thấy Cố Ngôn, liền vẫy tay gọi: Ở đây, ở đây này!
Cố Ngôn cũng thấy cô, dừng xe, rồi cùng Lâm Thừa đi tới. Lâm Thừa nhìn người chị xinh đẹp trước mặt, đôi mắt đen láy tò mò nhìn.
Thấy Lâm Thừa đứng cạnh Cố Ngôn, Hà Mộng Linh à một tiếng: Đây là...?
Cố Ngôn đáp gọn:
"Em ấy là Lâm Thừa, là..." Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: Là em trai tôi.
Hà Mộng Linh thầm nghĩ, em trai? Cố Ngôn có em trai từ bao giờ? Dù tò mò nhưng cô không hỏi thêm.
Cố Ngôn bảo Lâm Thừa chào hỏi, Lâm Thừa ngoan ngoãn cất tiếng: Chị ạ.
Em trai ngoan, Hà Mộng Linh nhìn Lâm Thừa cao lớn, khen ngợi:
"Em trai còn rất cao nha."
Đợi lâu chưa? Cố Ngôn hỏi:
"Có muốn ăn gì trước rồi hẵng về không?"
Cô có muốn ăn hay không thì Cố Ngôn không rõ, nhưng Lâm Thừa sáng giờ mới chỉ húp chút cháo, chắc chắn là đói bụng rồi.
Hà Mộng Linh đáp:
"Được đó, em cũng hơi đói."
Cố Ngôn quay sang hỏi Lâm Thừa:
"Thừa Thừa muốn ăn gì nào?"
Lâm Thừa hơi cúi đầu, có vẻ ngượng ngùng, ghé sát tai Cố Ngôn, nói khẽ: Em muốn ăn tôm.
Thấy người lạ, cậu vẫn còn chút rụt rè.
Thị trấn nhỏ không có nhà hàng lớn, Cố Ngôn đưa Lâm Thừa và Hà Mộng Linh đến một quán ăn nhỏ.
Anh gọi món tôm Lâm Thừa thích trước, rồi gọi thêm vài món nữa, sau đó đưa thực đơn cho Hà Mộng Linh:
"Cô xem có muốn gọi thêm gì không."
Hà Mộng Linh liếc qua thực đơn Cố Ngôn vừa chọn, lắc đầu từ chối.
Lúc này, quán không đông khách lắm, nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên. Cố Ngôn gắp mấy con tôm hấp vào bát, đeo bao tay rồi bắt đầu bóc vỏ.
Bóc xong, anh chấm tôm vào nước chấm, rồi đút cho Lâm Thừa.
Sau đó, anh ân cần hỏi: Tôm ngon không em?
Lâm Thừa thích ăn tôm nhất, cậu vui vẻ gật đầu: Dạ ngon!
Đút thêm một con tôm nữa, Cố Ngôn rút giấy ăn, cẩn thận lau miệng cho Lâm Thừa. Lâm Thừa đã quen với việc này, còn hơi nghiêng đầu, chu môi, để Cố Ngôn lau dễ hơn.
Ngồi đối diện, Hà Mộng Linh quan sát tất cả, ánh mắt không ngừng di chuyển giữa hai người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!