Buổi chiều, Lâm Thừa xin phép Cố Ngôn đi tìm anh trai Tiểu Bát chơi. Mọi việc đồng áng đã xong, Hồ Tiểu Bát cũng rảnh, Lâm Thừa thường tìm y chơi, khi thì ở bờ sông, lúc ở bãi cỏ sau núi. Hồ Tiểu Bát còn dạy Lâm Thừa tập đọc, tập đếm.
Cố Ngôn tin tưởng Hồ Tiểu Bát có thể trông chừng Lâm Thừa, nên đôi khi anh không đi cùng.
Trước khi Lâm Thừa đi, Cố Ngôn dặn đi dặn lại phải về trước bữa cơm tối, nhưng bây giờ đã hơn 6 giờ rồi mà vẫn chưa thấy cậu về, anh bắt đầu lo lắng.
Đợi thêm nửa giờ nữa, Cố Ngôn không thể kiên nhẫn thêm được, đúng 6 giờ rưỡi, anh ra khỏi nhà đi tìm.
Đến nhà Hồ Tiểu Bát, thì ra Tiểu Bát vừa nấu cơm tối xong, vì một chuyện vặt, cha y lại đánh y một trận.
Thấy Cố Ngôn, Tiểu Bát vừa cất tiếng gọi anh Cố Ngôn, đã nghe Cố Ngôn lo lắng hỏi:
"Lâm Thừa đâu? Không đi cùng cậu à?"
"Không ạ, bọn em từ sau núi về, em ấy liền về nhà luôn." Hồ Tiểu Bát ngơ ngác: Có chuyện gì vậy ạ?
Cố Ngôn bực bội vò đầu:
"Em ấy không về nhà, đến giờ vẫn chưa thấy đâu."
"Anh Cố Ngôn đừng vội, chắc Lâm Thừa mải chơi quên giờ thôi."
Hồ Tiểu Bát đề nghị:
"Hay chúng ta chia nhau đi tìm thử xem."
Cố Ngôn và Hồ Tiểu Bát đi khắp thôn tìm suốt nửa giờ, gõ cửa từng nhà hỏi thăm.
Sau đó, trưởng thôn biết chuyện, liền huy động mọi người trong thôn cùng tìm kiếm. Tìm trong thôn, ngoài thôn, thậm chí sang cả thôn bên cạnh, vẫn không thấy bóng dáng Lâm Thừa.
Trời đã tối hẳn, Cố Ngôn bắt đầu hoảng loạn.
Anh chỉ mặc độc một chiếc áo khoác, lại đứng ngoài trời gió lạnh hơn một tiếng đồng hồ, Cố Ngôn lạnh cóng đến run cả môi:
"Em ấy có thể đi đâu được chứ? Một mình em ấy thì đi đâu được?"
Hồ Tiểu Bát cũng sốt ruột, cơm tối còn chưa kịp ăn đã chạy đi tìm người, y tự trách:
"Tại em cả, nếu em đưa em ấy về tận nhà thì đã không có chuyện gì xảy ra."
Lúc này, mọi người trong thôn ăn cơm tối xong đều kéo ra xem có chuyện gì, ai nấy xôn xao bàn tán.
"Có chuyện gì mà ầm ĩ thế?"
"Thằng ngốc ấy mất tích thì kệ nó đi!"
"Phải đấy, không thấy nó lại hay."
"Lúc trước nó mới đến đã muốn đuổi đi rồi, có thôn nào lại nhiều đồ ngốc như Kim Hải thôn không? Mất mặt quá đi mất."
...
Những lời xì xào bàn tán lọt vào tai Cố Ngôn, anh trừng mắt nhìn đám đông.
Trưởng thôn vội lên tiếng:
"Thôi thôi, mọi người bớt lời đi!" Rồi ông quay sang hỏi:
"Hôm nay có ai thấy... thấy Lâm Thừa ở đâu không? Biết thì nói mau, còn tìm người, không thấy Tiểu Cố sốt ruột à."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!