Chương 26: Về Hồ Tiểu Bát

1.

Hồ Tiểu Bát sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Cha y là một kẻ nát rượu, ham ăn, lười làm. Mỗi lần say, ông ta lại đánh người. Mẹ kế của y cũng vậy, hễ không vừa ý là đánh, là mắng.

Suốt mười mấy năm, y lớn lên trong đòn roi và những lời chửi rủa. Sự ngược đãi kéo dài khiến y trở nên tự ti, nhút nhát.

Y từng nghĩ cả đời này mình sẽ mãi mãi bị giam cầm trong cái thôn quê tăm tối đó.

2.

Ngày hôm ấy, Hồ Tiểu Bát lấy hết can đảm để nói với anh họ của mình. Y nói rằng y muốn ra ngoài, muốn rời khỏi thôn.

Trước khi rời quê hương, y vừa thấp thỏm lại vừa lo lắng.

Tương lai mịt mù, y không biết liệu mình có thể có một cuộc đời cho riêng mình hay không. Chẳng biết làm sao, y đành nhắm mắt bước tới, được đến đâu hay đến đó.

Hồ Tiểu Bát rời quê năm mười chín tuổi, vẫn còn là một thiếu niên.

3.

Anh họ của y, Hồ Thần Tùng, sắp xếp cho y một công việc phục vụ. Công việc khá đơn giản, chỉ là hơi mệt một chút.

Nhưng làm gì có công việc nào không mệt, Hồ Tiểu Bát rất vui vì có được công việc này.

4.

Đối với y, anh họ, anh Cố Ngôn và cả Tiểu Thừa, giống như người thân trong gia đình. Không, phải nói là còn quan trọng hơn cả người nhà.

Ở bên cạnh họ, y cảm nhận được hơi ấm mà trước đây chưa từng có.

5.

Vào ngày thứ sáu đi làm, Hồ Tiểu Bát vẫn chưa quen với quy trình công việc, nên có chút lúng túng khi phục vụ khách.

Có người hỏi y nhà vệ sinh ở đâu, y lắp bắp mãi mà không nói rõ được.

May mắn thay, vị khách đó rất thấu hiểu, không hề tỏ ra khó chịu khi chưa nhận được câu trả lời rõ ràng. Hắn chỉ nhẹ nhàng bảo y nói lại một lần nữa.

Điều này đã giúp trái tim đang hồi hộp của y được trấn an phần nào.

6.

Hồ Tiểu Bát vốn là một người nhạy cảm, chuyện tốt hay chuyện không tốt, dù người khác có thể quên ngay, y vẫn có thể nhớ rất lâu.

Ví dụ như chuyện với vị khách kia, y cứ hối hận mãi, tự hỏi tại sao lúc đó mình lại căng thẳng đến vậy, tại sao không thể nói chuyện một cách bình thường, tại sao không thể nhìn thẳng vào người khác khi nói.

Y như vậy, không biết đã bất lịch sự đến mức nào.

7.

Điều mà y không ngờ tới là, sau đó một thời gian, vị khách đó thường xuyên đến quán.

Có đôi khi đến cùng một nhóm người, có khi lại chỉ đi một mình.

Còn luôn thích gọi y đến phục vụ, qua lại nhiều rồi cũng thành quen mặt.

Hồ Tiểu Bát nghe được từ những người trong nhóm kia gọi hắn là ông chủ.

Thật ra cũng không khó đoán, vị khách nam đó, vừa nhìn đã biết là người làm ăn lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!