Sáng sớm tỉnh dậy, ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ sát đất, hắt lên góc giường. Cố Ngôn vươn vai, nhìn sang Lâm Thừa vẫn còn đang say giấc nồng, anh khẽ hôn lên trán cậu rồi xuống giường rửa mặt.
Tối qua mấy người kia chơi bời đến tận khuya, giờ này chắc vẫn còn say giấc. Hôm qua Cố Ngôn không phải vào bếp, nhân lúc mọi người chưa dậy, anh tranh thủ chuẩn bị bữa sáng.
Đang bày biện đồ ăn lên bàn, thì Lâm Thừa từ trên lầu đi xuống. Cố Ngôn bước tới hôn cậu một cái, Bảo bối dậy rồi à.
Anh đưa tay vuốt lại chỏm tóc vểnh lên của cậu.
Khụ khụ...
Cố Ngôn quay sang, lúc này mới thấy sau lưng Lâm Thừa còn có mấy người khác.
Đầu tóc bù xù như tổ quạ, Hồ Thần Tùng ngán ngẩm:
"Sáng sớm ra, cũng vừa phải thôi chứ."
"Tao đã bảo là không cho nó đi cùng rồi mà!"
9 giờ rưỡi cả nhóm ăn sáng xong, hơn 10 giờ thu dọn đồ đạc, bảy người cùng nhau đến trại ngựa của khu du lịch. Hôm nay họ sẽ cưỡi ngựa.
Những người khác chọn ngựa xong xuôi, ai nấy đều đã rong ruổi trên bãi tập, Cố Ngôn không cưỡi ngựa giỏi lắm, nên cùng Lâm Thừa chọn một con ngựa trắng trông có vẻ hiền lành, tên nó cũng giống màu lông, gọi là Tiểu Bạch.
Lâm Thừa vào thay đồ, bộ đồ cưỡi ngựa màu trắng đen ôm sát người tôn lên đôi chân dài miên man, lưng thẳng tắp, khuôn mặt điển trai dưới vành mũ, đúng chuẩn một thiếu niên tuấn tú. Nếu bỏ qua vẻ mặt có phần ngơ ngác của cậu.
Lâm Thừa ngồi trên lưng ngựa, để nhân viên hướng dẫn dắt dây cương, đi chầm chậm quanh trại. Con ngựa cao lớn, vạm vỡ, ban đầu Lâm Thừa có chút sợ, liên tục quay sang nhìn Cố Ngôn, đôi tay có phần luống cuống cứ muốn vươn ra phía anh.
Cố Ngôn mỉm cười động viên cậu, anh bước đến gần nói:
"Đừng sợ, có anh trai ở đây, không ngã được đâu." Rồi anh cứ thế đi bên cạnh, theo sát cậu. Đi được vài vòng, Lâm Thừa dần quen, không còn sợ nữa, còn vui vẻ cười với Cố Ngôn.
Cố Ngôn khẽ ngẩng đầu, nhìn người trên lưng ngựa đang cười rạng rỡ, anh cũng đáp lại bằng một nụ cười trìu mến.
Đây chính là chàng hoàng tử bé nhỏ của anh!
Lâm Thừa thấy rất thích thú, muốn Cố Ngôn lên ngựa cùng. Cố Ngôn hơi khó xử, bảo bối à, em có chắc con ngựa này chịu được sức nặng của cả hai chúng ta không?
Nhân viên ở đó liền trấn an, nói không vấn đề gì, nghe vậy Cố Ngôn mới yên tâm. Leo lên ngựa, ngồi phía trước, Lâm Thừa vui mừng khôn tả, ôm chặt lấy tay Cố Ngôn đặt lên hông mình:
"Anh ôm em chặt vào, kẻo ngã."
Có Cố Ngôn ở đó, nhân viên không cần dắt ngựa nữa, hai người cứ thế thong thả dạo quanh trại ngựa.
Đến trưa, cả nhóm ăn cơm tại nhà hàng của khu du lịch, ăn uống no say rồi quay về biệt thự, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc đến chiều, ai nấy đều tỉnh táo, tràn đầy năng lượng.
Phía sau biệt thự có hồ bơi, Cố Ngôn rủ Lâm Thừa đi bơi, những người khác cũng hưởng ứng. Tháng chín trời vẫn còn oi bức, được ngâm mình trong làn nước mát lạnh của hồ thì còn gì bằng, sảng khoái vô cùng.
Thay đồ bơi xong, Cố Ngôn nhảy ùm xuống hồ trước, rồi quay lại, đưa tay về phía Lâm Thừa:
"Xuống đây, anh trai đỡ em."
Lâm Thừa ngồi trên thành hồ, ngập ngừng không dám xuống. Hồ Thần Tùng đã bơi được một quãng, ngoi lên khỏi mặt nước, lau mặt rồi nói với Lâm Thừa:
"Không ngờ đấy, dáng em trai cũng chuẩn đấy chứ."
Nói rồi, nhanh như chớp, hắn lại lặn mất tăm.
Anh bế em xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!