Chương 21: Kết thúc [Hoàn Chính Văn]

Vì cho rằng Lâm Thừa không thích chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính vì nó đã bị người khác nằm qua, nên cậu mới không muốn ngủ cùng anh, Cố Ngôn không chần chừ, ngay ngày hôm sau liền gọi người đến thay một chiếc giường mới.

Nhìn chiếc giường và bộ chăn ga gối đệm vẫn còn tốt trong nhà bị mang đi, Lâm Thừa thắc mắc hỏi: Sao lại phải đổi ạ?

Cố Ngôn xua tay:

"Chỉ cần là thứ Thừa Thừa không thích, anh sẽ vứt hết!"

Lâm Thừa nghiêng đầu, cậu đâu có nói là không thích.

Dạo gần đây, Lâm Thừa thật sự đã trải qua quá nhiều chuyện không may. Vết thương cũ còn chưa lành hẳn, thì cậu lại bị cảm mạo, sốt cao.

Con người ta khi ốm đau thường trở nên yếu đuối, nhạy cảm hơn, huống chi là tiểu thiếu gia Lâm Thừa vốn đã quen được Cố Ngôn yêu chiều, chăm sóc.

Lâm Thừa vừa sốt liền trở nên uể oải, mệt mỏi, chỉ muốn ngủ, đã vậy lại còn bị cảm, khó chịu trong người đến mức không muốn nói chuyện. Bình thường, cái miệng nhỏ nhắn của cậu nói không ngừng nghỉ, vậy mà bây giờ, cậu lại ít nói hơn hẳn.

Khi bị ốm, cậu cũng ăn uống không ngon miệng, đến cơm cũng không buồn ăn.

Cố Ngôn nhìn bé con nhỏ bé, yếu ớt, đáng thương đang cuộn tròn trong ổ chăn, lòng anh đau xót, đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.

Anh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng bế Lâm Thừa ra khỏi ổ chăn, ôm vào lòng,

"Bảo bối có đói bụng không? Dậy ăn chút gì nhé?"

Lâm Thừa nằm nép vào lòng Cố Ngôn, đầu tựa vào ngực anh. Vì bị sốt, đuôi mắt cậu hơi ửng đỏ, đôi mắt trong veo phủ một tầng hơi nước mỏng, long lanh, đôi môi càng đỏ mọng hơn so với ngày thường, bờ môi anh đào khẽ hé mở, giọng nói mềm mại vang lên: Em không muốn.

Cố Ngôn ôm chặt lấy cậu, dịu dàng dỗ dành:

"Ăn một chút gì đi em."

Tiểu thiếu gia mít ướt, nước mắt chực trào ra, cậu nũng nịu:

"Em không muốn, không muốn, không muốn đâu..."

Trông cậu thật đáng thương, Cố Ngôn lại càng thêm đau lòng, giọng nói của anh càng trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng hơn, như muốn nhấn chìm người đối diện trong sự ân cần, trìu mến ấy.

Anh khẽ hôn lên má Lâm Thừa, kiên nhẫn dỗ dành:

"Anh biết là em đang khó chịu trong người, nhưng không ăn gì thì làm sao được? Không ăn, đến lúc em bị đau bụng thì sẽ càng khó chịu hơn đấy. Ăn một chút nhé, chỉ một chút thôi, có được không?"

Cố Ngôn dỗ tiếp:

"Anh sẽ ôm em đi ăn, anh sẽ đút cho em ăn, được không nào?"

Một chút thôi.

"Ừ, chỉ một chút thôi. Anh trai sẽ ôm em."

Lâm Thừa vòng hai tay ôm lấy cổ Cố Ngôn, vùi mặt vào ngực anh, nước mắt làm ướt đẫm áo anh, cậu khẽ đáp: Dạ.

Cố Ngôn một tay đỡ lấy lưng Lâm Thừa, một tay luồn xuống dưới chân cậu, bế thốc cậu lên theo tư thế bế công chúa.

Ngồi xuống bàn ăn, Cố Ngôn đặt Lâm Thừa ngồi lên đùi mình, một tay anh ôm lấy eo cậu, giữ cho cậu ngồi vững, tay còn lại cầm thìa, cẩn thận đút cho Lâm Thừa ăn.

Ăn được gần nửa bát cháo, khi Cố Ngôn đưa thìa cháo đến gần miệng Lâm Thừa, cậu liền lắc đầu, nói không muốn ăn nữa.

Cố Ngôn vẫn giữ nguyên thìa cháo:

"Ăn thêm một miếng nữa nhé, được không em?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!