Chương 20: Tha thứ

Chuyện xảy ra quá đột ngột, không một ai kịp phản ứng. Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe lao thẳng tới, tim Cố Ngôn như ngừng đập trong giây lát.

Trước mắt anh tối sầm lại, hai chân anh khuỵu xuống, bịch một tiếng, cả cơ thể anh đổ rạp xuống mặt đường.

Cố Ngôn loạng choạng, cố gắng gượng dậy, anh lao về phía Lâm Thừa, nâng đầu cậu lên ôm vào lòng, rồi anh chạm phải một bàn tay đầy máu. Màu đỏ tươi của máu như thiêu đốt đại não Cố Ngôn, anh hốt hoảng, sợ hãi tột độ, giọng nói run rẩy:

"Thừa Thừa!? Thừa Thừa, tỉnh lại đi em! Đừng dọa anh trai mà!"

"Thừa Thừa! Thừa Thừa!"

Lâm Thừa được đưa đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu.

Chiếc xe ở khoảng cách khá xa, lại phanh kịp thời, nên lực va chạm đã được giảm bớt, Lâm Thừa chỉ bị phần đầu xe va vào người một chút.

Cậu bị gãy xương tay phải, chấn động não nhẹ, ngoài ra, xương gò má và trán, cùng với cánh tay trái của cậu cũng bị trầy xước nhẹ.

Vết thương không quá nghiêm trọng, cậu chỉ tạm thời rơi vào trạng thái hôn mê.

Vài tiếng sau, Lâm Thừa tỉnh lại, cậu nhận ra mình đang nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Quay đầu sang, cậu thấy Cố Ngôn đang ngồi bên cạnh giường bệnh.

Cố Ngôn nhìn thấy Lâm Thừa tỉnh lại, vội vàng ghé sát lại gần. Đôi mắt anh đỏ hoe, khi nhìn thấy những vết thương trên người Lâm Thừa, hốc mắt anh nóng bừng, nước mắt rốt cuộc cũng trào ra.

Cánh tay của bé con bị băng bó trắng toát, trên mặt và đầu cũng được băng bó cẩn thận bằng gạc, trên trán cậu có bốn mũi khâu, trùng với vị trí trước đây bị cục đá đập vào.

"Thừa Thừa, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Em làm anh sợ chết khiếp, sau này không được như vậy nữa, có biết không?"

Cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa hết bàng hoàng, mỗi khi nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, tim anh lại không ngừng run lên vì sợ hãi. Nếu như Lâm Thừa thật sự có mệnh hệ gì... Anh không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Lâm Thừa cố gắng ngồi dậy, Cố Ngôn vội vàng giữ cậu lại,

"Đừng cử động mạnh, kẻo lại làm rách miệng vết thương, em cứ ngoan ngoãn nằm yên..."

Lâm Thừa không nghe lời, cậu giãy giụa muốn xuống giường, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi, Em muốn về nhà!

Cố Ngôn dịu dàng dỗ dành cậu:

"Được rồi, chúng ta sẽ về nhà, khi nào em xuất viện, anh trai sẽ đưa em về nhà ngay."

"Em muốn về nhà ngay bây giờ! Em muốn về nhà!"

Lâm Thừa nức nở:

"Về nhà... Hu hu... Em muốn mẹ cơ..."

Không phải là trở về căn hộ ở khu Bạch Thạch Mộc Khuê Viên, cũng không phải là trở về thôn Kim Hải, mà là trở về căn nhà nhỏ bé, tồi tàn của cậu và mẹ.

Cố Ngôn sững người.

Bé ngốc nước mắt giàn giụa, nhìn Cố Ngôn với ánh mắt đầy bi thương và tủi thân, cậu ôm lấy ngực mình, nói:

"Đau quá, tim em đau quá."

Cố Ngôn sẽ không bao giờ có thể quên được ánh mắt ấy của Lâm Thừa, ánh mắt cậu nhìn anh dường như rất xa cách, xa lạ đến mức khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn như thể bị dao cứa vào. Bảo bối mà anh luôn nâng niu, trân trọng, anh hận không thể giấu cậu đi, không để cho bất kỳ ai có thể làm tổn thương cậu.

Vậy mà giờ phút này, cậu lại nói với anh rằng tim cậu đang rất đau, mà người gây ra nỗi đau ấy cho cậu, lại chính là anh.

Không ngờ rằng, người làm tổn thương Lâm Thừa sâu sắc nhất, lại chính là anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!