Lâm Thừa nằng nặc đòi đi theo, Cố Ngôn đành chịu, chỉ còn cách đưa cậu về nhà mình.
Anh nghĩ bụng, dù sao nhà anh cũng chỉ cách nhà Lâm Thừa vài thôn, đợi cậu chơi chán ở đây rồi, chiều anh sẽ đưa cậu về.
Về đến nhà, bé ngốc đứng ngay trong sân, bảo vào nhà cũng không chịu vào.
Cố Ngôn không để ý đến cậu nữa, từ thành phố về là anh vội đến nhà mợ ngay, còn chưa kịp về nhà dọn dẹp. Gần một năm không có ai ở, bụi bám đầy nhà.
Cố Ngôn tìm cây chổi, quét sạch mạng nhện trên tường, rồi quét nhà. Bé ngốc vẫn đứng im trong sân từ nãy giờ, lúc này cũng tìm được một cái chổi đến giúp anh quét dọn.
Cố Ngôn lại tìm một chiếc khăn, nhúng nước rồi lau bàn. Bé ngốc không tìm được khăn, liền vén vạt áo lên, cũng muốn lau bàn.
Trên mặt bàn đầy bụi, quần áo cậu cũng bẩn không kém, rốt cuộc là ai lau cho ai đây!
Bé ngốc này... Cố Ngôn lắc đầu cười trừ.
Mưa hơn cả tháng trời, hôm nay cuối cùng trời cũng hửng nắng. Cố Ngôn lôi chăn trong tủ ra giặt vỏ, còn mang ruột chăn ra sân phơi.
Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng dọn dẹp xong nhà cửa. Suốt thời gian đó, bé ngốc vẫn luôn lặng lẽ giúp đỡ anh.
Nhìn Lâm Thừa lấm lem quá, Cố Ngôn cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi.
"Người ngợm bẩn thế này, chắc lâu lắm rồi cậu chưa tắm." Cố Ngôn xách một xô nước, định đun nước cho bé ngốc tắm rửa. Anh nhóm lửa, bé ngốc thì ngồi xổm bên cạnh xem.
Thật ra trước kia ngày nào cậu cũng ra sông tắm, chỉ là bây giờ đang mùa đông, nước sông lạnh buốt, cậu chỉ có thể vài ngày mới đi tắm một lần.
Cố Ngôn rảnh rỗi, liền muốn thử nói chuyện với Lâm Thừa, Em tên gì?
Lúc đầu Lâm Thừa không phản ứng, Cố Ngôn hỏi lại lần nữa, cậu mới khẽ đáp: Em là Lâm Thừa.
"Lâm Thừa? Chữ 'Thừa' nào?"
"Chữ 'Thừa' trong từ 'thừa nhận' ạ."
Cố Ngôn nghĩ thầm, anh làm sao biết thừa nhận là chữ nào chứ.
"Em có biết viết không? Viết ra đây anh xem."
Lâm Thừa dùng ngón trỏ viết tên mình xuống đất. Cố Ngôn à một tiếng,
"Là Lâm Thừa này à..."
"Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?" Cố Ngôn lại hỏi.
Lâm Thừa giơ mười ngón tay ra, bắt đầu đếm, Một, hai, ba... Rồi lại đếm ngón chân,
"Mười sáu, mười bảy, mười tám..."
Mười tám ạ.
Nhìn cậu đếm, Cố Ngôn không hiểu cậu làm thế nào mà biết được tuổi của mình bằng cách đếm ngón tay và ngón chân nữa.
Nhưng bé ngốc này thế mà đã 18 tuổi, vẫn còn trẻ con, không biết đã qua sinh nhật 18 chưa.
"Anh là Cố Ngôn, hơn em 6 tuổi, em cứ gọi anh là anh Ngôn nhé."
Lâm Thừa ngồi xổm trên mặt đất, thấp hơn Cố Ngôn đang ngồi trên ghế một chút. Cậu ngước lên nhìn Cố Ngôn, hàng mi cong vút chớp chớp, Anh trai.
Cố Ngôn: ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!