Hôm sau, Cố Ngôn và Lâm Thừa đều dậy muộn. Cố Ngôn là do lười biếng không muốn dậy, còn Lâm Thừa vì đêm qua khó ngủ, mệt quá nên không dậy nổi.
Rửa mặt, ăn sáng, dọn dẹp xong xuôi, cũng phải đến 10 giờ 30 họ mới ra khỏi nhà, đi đến tiệm lẩu.
Tám năm trước, Cố Ngôn, khi ấy 17 tuổi, tốt nghiệp cấp ba, lên tỉnh S lập nghiệp. Không có kỹ năng, không có bằng cấp, anh từng làm công nhân bốc vác ở công trường, từng sống chui rúc trong tầng hầm, lang bạt ở tỉnh S mấy năm trời.
Sau đó, anh cùng Hồ Thần Tùng hùn vốn mở một tiệm lẩu, cuộc sống mới dần khấm khá hơn.
Tiệm lẩu có tên là Giang Hà Hồ Hải, nằm trên một con phố buôn bán sầm uất, vì lượng người qua lại đông đúc, nên làm ăn rất phát đạt.
Trong tiệm có tổng cộng mười một nhân viên, quầy lễ tân không cần thuê người, ông chủ tự mình đảm nhiệm luôn.
Hồ Thần Tùng chính là người ngồi ở quầy thu ngân.
Còn Cố Ngôn thì sao? Anh chẳng phải làm gì cả, thỉnh thoảng tiệm đông khách quá, không ai làm xuể, anh mới xắn tay vào giúp đỡ, bưng bê, chạy bàn, rót nước...
Nhân viên đã được cho nghỉ về quê ăn Tết, nên hiện tại tiệm vẫn chưa hoạt động trở lại. Lúc Cố Ngôn đến, trong tiệm chỉ có Hồ Thần Tùng và Hồ Tiểu Bát.
Hôm nay chủ yếu là để bàn bạc xem nên sắp xếp công việc cho Hồ Tiểu Bát thế nào, tìm cho y một việc gì đó để làm.
Hồ Thần Tùng:
"Tao định cho nó làm luôn ở tiệm, mày thấy thế nào?"
Cố Ngôn:
"Được, không vấn đề gì, vừa hay tiệm mình cũng đang cần tuyển thêm người."
Hồ Thần Tùng quay sang nói với Hồ Tiểu Bát:
"Còn chỗ ở... phía sau có một gian kho nhỏ, dọn dẹp sạch sẽ rồi mua cái giường, em cứ tạm thời ở đó, sau này kiếm được chỗ nào ổn hơn thì chuyển, được không?"
Hồ Tiểu Bát gật đầu, tỏ vẻ sao cũng được.
Nói thật, để y tự đi tìm việc ở cái thành phố lớn này thì khó lắm, không bằng cấp, không tay nghề, chẳng biết làm gì. Chân tay lại yếu ớt, làm việc nặng thì người ta không thuê.
Cho nên được sắp xếp công việc như thế này, Hồ Tiểu Bát đã rất mãn nguyện rồi.
Hồ Thần Tùng:
"Vậy được, ngày kia tiệm mở cửa lại, đến lúc đó sẽ có người hướng dẫn em. Thực ra cũng không có gì phức tạp, nhân viên phục vụ mà, bưng đồ ăn, bê đồ đạc, khách gọi thì chạy lên."
"Làm được thì làm, không làm được cũng không sao, đừng có lo lắng quá, hiểu chưa?"
Hồ Tiểu Bát:
"Vâng ạ, em cảm ơn anh, cảm ơn anh Cố Ngôn."
Hồ Thần Tùng xua tay:
"Cảm ơn cái gì, anh em trong nhà cả mà."
Lúc Cố Ngôn ở tiệm, Lâm Thừa cũng lẽo đẽo theo sau. Ban đầu cậu còn hơi rụt rè, ít nói, nhưng sau đó thì dạn dĩ hơn nhiều, lúc rảnh rỗi thì lôi điện thoại của Cố Ngôn ra chơi game.
Dạo gần đây cậu đang mê tít trò Bảo vệ củ cải.
Lâm Thừa ngồi trên ghế, mặt mày căng thẳng, củ cải của cậu đã bị quái vật gặm mất mấy miếng, đang loay hoay không biết làm thế nào để chống lại lũ quái vật, bảo vệ củ cải, thì Hồ Thần Tùng thò đầu vào xem, bắt đầu chỉ đạo.
"Chỗ này này, đặt mấy cái chai lọ vào, thêm cả quạt nữa, đây đây, quả cầu ma thuật, ơ không phải."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!