Ngủ một giấc thật say, thật ngon. Tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái vô cùng.
Cố Ngôn tâm trạng phấn chấn, vui vẻ, khóe miệng cong đến tận mang tai, suốt cả buổi sáng, anh cứ ôm Lâm Thừa vào lòng mà hôn hít. Bé ngốc bị hôn nhiều cũng không hề cự tuyệt, không phản đối, chỉ mở to đôi mắt đen láy, trong veo, tủi thân hừ hừ.
Một cuộc điện thoại cắt ngang khoảnh khắc thân mật của hai người.
Cố Ngôn đang ôm Lâm Thừa, say sưa hôn cậu, bị cắt ngang thì có chút bực bội, nhìn tên người gọi, anh cằn nhằn:
A lô!
Đầu dây bên kia, giọng nói nũng nịu vang lên:
"Tiểu Ngôn ơi, đang làm gì đấy?"
Cố Ngôn trợn mắt, gắt gỏng:
"Có chuyện gì nói mau?"
"Không có việc gì thì không được gọi cho mày à?" Hồ Thần Tùng, giọng điệu cợt nhả, có chút giận dỗi:
"Mày hay nhỉ, ném cửa hàng cho tao trông coi, còn mình thì về quê ung dung tự tại!"
Cố Ngôn cạn lời:
"Nói cứ như thể cửa hàng đó không phải của mày không bằng."
"Nhưng lúc trước mày về, có nói là sẽ ở lâu thế này đâu! Mẹ kiếp, mày có biết mấy tháng qua tao sống thế nào không? Ngày nào cũng đầu tắt mặt tối, cơm còn chẳng có thời gian mà ăn, gầy đến mức bố mẹ tao còn không nhận ra, cũng chỉ tại cái cửa hàng chết tiệt này!"
Hồ Thần Tùng vừa nói vừa diễn, Cố Ngôn nghe mà nhức cả đầu:
"Mày im ngay được không? Không có việc gì thì tao cúp máy đây."
Ấy, đừng đừng đừng!
Hồ Thần Tùng thôi không giả vờ nữa, nhưng giọng điệu vẫn bông lơn:
"Tao chỉ muốn báo cho mày biết, hai ngày nữa tao cũng về."
Mày về làm gì?
"Sao! Tao không được về quê ăn Tết à?!" Hồ Thần Tùng gào lên:
"Đừng có mà nói với tao là mày không biết sắp đến Tết Âm Lịch rồi đấy."
Không biết thật.
"Ăn Tết đấy ông tướng! Ăn! Tết!"
"Biết rồi, đừng có mà hét." Cố Ngôn quả thực không để ý đến lịch, không ngờ anh đã về quê được ba tháng rồi.
"Thế ngày nào mày về?"
Cố Ngôn hỏi.
"Ngày 22, chắc trưa là tao đến nơi."
Ừ.
"Tao về cùng với bố mẹ, không cần phải ra đón đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!