Đau đớn thình lình xảy ra làm cho Tôn Nhạc cứng đờ, cả người từ trong choáng váng trầm mê đột nhiên thanh tỉnh. Nàng trợn to hai mắt rưng rưng, lên án nhìn Cơ Ngũ. Vừa nhìn, nàng phát hiện mặt hắn đỏ lên, vẻ mặt không biết làm sao nhìn mình, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ bất an cùng đau lòng.
Bốn mắt nhìn nhau, chậm rãi, Tôn Nhạc vươn hai tay, ôm sát cổ của hắn, nàng ôm hắn, làm ình cùng hắn hợp lại làm một, cúi đầu, mỉm cười nói:
"Lương, ta vẫn luôn thèm muốn chàng."Sau khi thốt ra những lời này, nàng cúi đầu, hung hăng cắn lên điểm đỏ bên trái trước ngực hắn!
Cú cắn khẽ này, nàng dùng một chút lực đạo! Cơ Ngũ bị đau, không khỏi rung động thân mình. Vừa động, hai người đồng thời rên rỉ ra tiếng.
Lúc này, Tôn Nhạc cảm giác được sự đau đớn đã tan đi không thấy, sự ngứa ngáy tê dại cùng mê say khó có thể hình dung nhằm thẳng về đại não, nàng không khỏi nhấc eo lên, phối hợp với tiết tấu kích tình của phu quân trên người. Vừa kích thích, cảm giác dần dần chuyển thành tuyệt diệu không thể tả.
Hai mắt Tôn Nhạc mê ly nhìn cái trán Cơ Ngũ lấm tấm mồ hôi, cảm giác được hơi thở ấm áp đục ngầu hắn hô hấp ra, cảm giác được sự ra vào của hắn. Bất tri bất giác, lồng ngực của nàng tràn ra sự thỏa mãn khôn cùng.
Bất tri bất giác, hai tay nàng càng thêm ôm sát hắn, nửa người trên nhô lên, dùng hai ngọc nhũ trước ngực gắt gao cọ sát hắn, dùng môi của mình hôn lên mặt hắn, khẽ cắn chóp mũi của hắn, ngậm lấy cằm của hắn.
Lúc này, Tôn Nhạc thực sự vô cùng thỏa mãn, nàng vẫn muốn cùng người này tan ra hợp thành một thể, mà hiện tại nàng đã làm được! Hắn là của nàng rồi! Kỳ thật, lúc này Tôn Nhạc vẫn cảm thấy đau đớn, cảm giác đau đớn này làm cho khoái cảm của nàng không được mãnh liệt lắm.
Nhưng mà, nàng chỉ cần nghĩ tới hắn đã là của nàng rồi, lòng nàng liền vô cùng thỏa mãn, loại thỏa mãn này thậm chí khiến nàng quên cả sự không thoải mái kia. Nghĩ đến chuyện hắn đã là của mình, Tôn Nhạc kìm lòng không đậu đưa hai chân quấn lên thân hắn.
Nhấc hông, phối hợp với tiết tấu luật động của hắn mà lắc lư lên xuống. Trong ngượng ngùng, trong choáng váng mê man lẫn sự sung sướng tê dại vô biên vô hạn, nàng như si như say dùng đầu lưỡi đảo qua hai điểm đỏ trước ngực hắn, hôn qua lỗ tai của hắn, cắn lên bờ vai của hắn.
Cơ Ngũ cũng phối hợp ra vào càng lúc càng sâu, càng cuồng dã. Đột nhiên, Cơ Ngũ gầm nhẹ một tiếng, thân mình run mạnh, đồng thời, một cỗ sóng nhiệt phun ra nhập vào bên trong thân thể của nàng.
Khi nhiệt lưu phun vào thì đồng thời, Tôn Nhạc cũng khẽ gọi ra tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua bạch quang, cả người co rút một trận. Cơ Ngũ nằm ở trên người nàng không nhúc nhích, hắn vẫn còn ở trong thân thể của nàng, nàng có thể tinh tường cảm giác được vật ấm áp kia dần dần mềm đi.
Tôn Nhạc đợi cho ánh sáng trước mắt tan đi, dần dần bình ổn lại, vươn tay ôm sát cổ của hắn, mặt cọ lên mặt của hắn, thì thào nói:
"Cơ Lương, thiếp nghĩ chàng sẽ không ..."Cơ Lương cúi đầu, ngậm lấy một quả anh hồng hàm hồ nói:
"Ta hàng đêm đều ân ái với nàng trong mộng, cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không biết gì?"
Hắn nói tới đây, ánh mắt đặt lên bộ ngực sữa của nàng,
"Bất quá, trong mộng nơi này của nàng chỉ nhỏ nhắn thường thường, làn da cũng không có tinh tế trắng nõn như vậy."Hắn vươn lưỡi liếm hôn trên đầu ngực nàng, cúi đầu nói:
"Nhạc, cứ như vậy mà ngủ có được không? Ta không muốn đi ra."Mặt Tôn Nhạc đỏ lên, đang chuẩn bị đáp lời, đột nhiên tai nghe được bên ngoài có tiếng vang truyền đến. Hai lỗ tai nàng nhất thời dựng lên.
Bên ngoài ồn ào náo động không ngừng, tiếng cười vui cùng tiếng mời rượu vẫn vang lên bên tai không dứt như cũ, ngay khi Tôn Nhạc tưởng mình bị ảo giác, chuẩn bị không để ý tới nữa thì một giọng nói mơ hồ truyền đến, Xong rồi sao?
Đây hình như là giọng của A Phúc.Ừ.
"Là công tử chủ động ư?"
Đương nhiên.
"Trời cao phù hộ! Lần đầu tiên này coi như là Tôn Nhạc hái được trinh tiết của công tử đi, ngày sau có thể giành lại thế chủ động?"Giọng nói của A Phúc thật sự là rất vui mừng.
Một người khác khẽ hừ, tiếng hừ này khiến Tôn Nhạc nhận ra, đúng là tiếng nói của Trần Lập,
"Vì ngày hôm nay, ta đi khắp nơi vơ vét bí thuật phòng the, còn bắt Thúc tử buổi tối mỗi ngày ôn tập một lần mới được đi ngủ. Luyện tập mấy tháng như thế, nếu còn kêu là Tôn Nhạc hái được trinh tiết của Ngũ công tử, mặt mũi ta biết để vào đâu?"Tôn Nhạc nghe đến đó, tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hô hấp dồn dập, hận không thể lập tức bứt ra mắng hai người kia.
Nhưng mà, nàng vừa mới động đậy, Cơ Ngũ nằm ở trên người nàng liền thét lớn một tiếng, Tôn Nhạc kinh ngạc cảm giác được, cái vật chôn ở trong cơ thể mình lại cứng rắn như sắt. Tôn Nhạc còn đang kinh ngạc, phu quân nằm ở trên người nàng đã bắt đầu luật động.
Hắn vừa động, vừa không ngừng hôn cắn, mút vào ở lỗ tai, bên gáy Tôn Nhạc. Dần dần, mê muội lại tới, trong mơ hồ, Tôn Nhạc lại nghe đến một giọng nói đắc ý bay tới,
"Ngũ công tử lại lên nữa rồi! Hắc hắc, có bí pháp kia của ta, Thúc tử nhất định có thể lấy giường chiếu chặt chẽ chế trụ Tôn Nhạc, hí hí, nàng sống một năm sinh một đứa con, sinh mười bảy mười tám đứa thì Tôn Nhạc nhất định không còn rảnh rỗi mà suy nghĩ đến người đàn ông khác nữa."
Tiếng nói này vừa mới rơi xuống, cơ hồ là đột nhiên, giọng nói trong trẻo hiếu kỳ của A Thanh cũng truyền đến,
"Bí pháp gì? Vì sao có thể sinh con? Lợi hại hay không? Trần Lập, huynh đừng ngồi ra đó nữa, mau tới nói cho ta biết là bí pháp gì. Nhanh chút nhanh chút!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!