Bạch Tố Khoan dành ba ngày để điều tra về trường nữ sinh Thanh Tâm cũng như ngành giáo dục ở Bắc Bình, cuối cùng đã nghĩ ra một cách đột phá...
Vào một buổi sáng phủ đầy sương trắng, chuông cửa nhà họ Phùng tại ngõ Bảo Sao vang lên.
Người đến thăm là Bạch Tố Khoan, tự xưng họ Phương, quê quán ở Tứ Xuyên.
Cô nói rằng lần này đến Bắc Bình thứ nhất là để tìm người thân, thứ hai là để thực hiện tâm nguyện của một người bạn tên Phùng Tĩnh Lan.
Cô nâng một chiếc sườn xám cũ được gấp gọn gàng lên.
"Tĩnh Lan không may qua đời trong trận oanh tạc lớn ở Trùng Khánh. Trước khi lâm chung, cô ấy nhờ tôi nếu có dịp về Bắc Bình thì đến thăm cha mẹ cô ấy. Đây là chiếc sườn xám mà cô ấy từng mặc, có lẽ sẽ là kỷ vật an ủi hai bác."
Cha mẹ Phùng Tĩnh Lan run rẩy đón lấy chiếc sườn xám, nước mắt rưng rưng áp mặt vào nó.
Năm năm trước khi nghe tin con gái mất, lòng họ đã sớm nguội lạnh, không ngờ hôm nay vẫn có người nhớ đến con gái mình, còn mang lại chút an ủi cho họ.
Trong niềm thương cảm xúc động, hai ông bà không muốn bỏ sót bất kỳ câu chuyện nào con gái mình từng trải qua khi ở Trùng Khánh.
Bạch Tố Khoan chậm rãi kể lại.
Chiếc sườn xám cũ này là giả, nhưng những câu chuyện về Trùng Khánh mà cô kể đều là những gì Phùng Tĩnh Lan thật sự trải qua.
So với việc xa cách mà không rõ nguyên nhân, câu chuyện của cô đã phần nào xoa dịu sự tiếc nuối trong lòng hai ông bà.
Họ vô cùng biết ơn cô Phương, nhất quyết mời cô ở lại dùng cơm trưa cùng.
Trong bữa ăn, khi được hỏi về việc tìm người thân ở Bắc Bình, Bạch Tố Khoan kể rằng cha cô đã đến Bắc Bình làm ăn trước khi kháng chiến xảy ra, nhưng từ khi thành phố rơi vào tay quân Nhật thì không còn tin tức gì nữa.
Cô nói lần này cô đến đây với quyết tâm tìm kiếm lâu dài, dù mất mười năm tám năm cũng sẽ tìm đến cùng.
Nghe câu chuyện chia ly giữa hai cha con, ông bà Phùng càng đồng cảm, sinh lòng thương mến muốn giữ cô ở lại nhà họ Phùng.
Bạch Tố Khoan khéo léo từ chối, nói rằng một người bạn cùng về từ phương Bắc đã cho cô ở nhờ rồi.
"Hai hôm trước tôi mới chuyển tới, dự định tìm công việc ổn định trước. Đã xác định đây là trận chiến lâu dài rồi, chỉ có thể vừa mưu sinh vừa tìm kiếm."
Khi nhắc đến chuyện tìm việc, ông Phùng ngỏ ý muốn giúp đỡ, hỏi cô có hứng thú làm việc trong ngành giáo dục không.
Ông Phùng sống ở nơi đất khách quê người suốt tám năm, ngay sau khi Nhật đầu hàng, ông ấy được Chính phủ Quốc dân ủy nhiệm làm Cục trưởng Cục Giáo dục lâm thời.
Việc tìm một công việc trong ngành giáo dục cho cô không phải chuyện khó.
Bạch Tố Khoan đã dùng trăm phương nghìn kế đến nhà họ Phùng, đương nhiên là nhằm mục đích này.
Cô ẩn ý nói rằng mình muốn tiện đường chọn nơi gần nhà, hôm qua vừa nộp lý lịch vào trường nữ sinh Thanh Tâm, hiện đang chờ phản hồi.
Ông Phùng nghe vậy thì nhấc điện thoại lên gọi ngay đến trường nữ sinh Thanh Tâm.....
Mọi việc sau đó tiến triển rất thuận lợi, khi Bạch Tố Khoan trở lại trường nữ sinh Thanh Tâm, hiệu trưởng tự mình tiếp đón cô.
Hiện giờ trường có mười lăm lớp, cô nhắm vào lớp của Vương Hủy nên đã chuẩn bị sẵn lý do rằng cô học chuyên ngành chính là Hóa học và ngành phụ là Tâm lý học.
Khoa Tâm lý học của Đại học Thanh Hoa được thành lập từ năm 1926, là một trong những khoa Tâm lý học đầu tiên ở các trường đại học trong nước.
Danh tiếng của trường cao như vậy khiến hiệu trưởng nghe xong rạng rỡ hẳn lên, nói:
"Thật là trùng hợp, hiện tại trường có một lớp đặc biệt, tôi đang muốn tuyển một người có chuyên môn về tâm lý học."
Hóa ra, sự việc của mẹ con nhà họ Bạch đã gây ra chấn động lớn trong xã hội, trường nữ sinh cũng chịu tác động nặng nề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!