Trong ngõ Lưu Hải, phố Đức Thắng Môn, đồn cảnh sát số 7 thuộc phân cục Nội Ngũ, tiếng phát thanh xen lẫn với âm thanh rè rè do nhiễu điện.
Cảnh sát già Kim Tam không hề thấy khó chịu, gần như dán sát tai vào chiếc radio.
Dạo này tình hình ngày càng căng thẳng, thành phố Thiên Tân lại xử lý thêm vài cảnh sát ngụy. Trên radio nói rằng cả cục trưởng và phó cục trưởng đều bị cách chức, tài sản bị tịch thu vì là tài sản phản quốc, gia đình già trẻ người thì bị bắt giam, người thì bỏ trốn.
Kim Tam nín thở nghe, trong lòng thấp thỏm không yên. Tôn Đại đang sắp xếp hồ sơ bên cạnh cũng nghiêng tai lắng nghe, cảm giác như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Chỉ cần chữ nguỵ trên đầu bọn họ chưa được xác định rõ ràng thì ngày nào họ cũng không thể sống yên ổn.
Lúc này, một cảnh sát trưởng từ bên trong bước ra gọi:
"Lão Kim, đồn trưởng gọi ông đấy, nhanh lên."
Gì đấy?
Kim Tam chưa nhúc nhích, định nghe nốt bản tin rồi mới qua đó.
Đồn trưởng là cháu ruột ông ấy, một chàng trai nghèo đầy nhiệt huyết, vì nhiệt huyết mà đập xe của đội quân cảnh Nhật nên bị giam trong ngục một tháng.
Nhờ ngồi tù một tháng, khi ra ngoài cậu ta từ một cảnh sát bình thường được Chính phủ Quốc dân thăng chức cho lên làm đồn trưởng của đồn cảnh sát số 7 này.
Quả là may mắn, chỉ vì cậu ta chọn đúng thời điểm.
Tháng bảy đập xe, tháng tám quân Nhật đầu hàng. Vừa được thả ra tù, cậu ta lập tức trở thành anh hùng kháng Nhật. Chính phủ Quốc dân cần dựng nên một tấm gương cảnh sát và cậu ta là người đầu tiên bắt kịp đợt này.
Mỗi ngày hết đợt khen thưởng của phân cục lại đến tổng cục tuyên dương, rồi đến chính phủ cũng khen thưởng.
Vì thế mà cậu ta bận rộn chẳng còn thời gian làm việc, tám giờ tối mới quay lại giải quyết đống công việc còn tồn đọng, phê duyệt các lệnh công vụ tồn đọng cả tháng trời.
Kim Tam nghe bản tin xử lý cảnh sát ngụy xong còn tranh thủ nghe thêm tin về
"xét xử Hán gian văn hoá" rồi mới đứng dậy.
Bên kia, cháu ông ấy là Kim Lai đã mất kiên nhẫn, cao giọng nói:
"Nghe phát thanh nghe phát thanh, nếu bên trên muốn xử lý thì nghe bao nhiêu phát thanh cũng chẳng trốn được!"
Kim Lai chẳng cần nhìn ra ngoài cũng đoán được chú Ba đang bận nghe đài. Đó là bệnh chung của người dân Bắc Bình bây giờ
- nghe đài, đọc báo!
Nhất là đám cảnh sát ngụy này, động vào đài radio là vặn mãi không thôi!
Cậu ta quẹt diêm châm điếu thuốc, bực dọc lầm bầm:
"Suốt ngày như vậy, ai nấy đều ôm cái đài không rời…"
Đến rồi đây!
Kim Tam vừa kêu vừa bước vào, nghĩ thầm thằng nhóc nhà cậu may mắn nên đương nhiên không phải lo lắng chuyện bị gắn mác cảnh sát ngụy, nhưng chú Ba của cậu thì sợ lắm.
Vừa bước vào, ông ấy cau có nói: Có chuyện gì đấy?
Kim Lai phẩy tay bảo cảnh sát trưởng ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, cậu ta nói:
"Chú Ba à, chuyện gì được nữa, chú đấy!"
Sao thế?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!