Tạm biệt vợ chồng nhà Yamamoto, Bạch Tố Khoan đến một tiệm chụp ảnh gần đó.
Cô chụp lại bài báo hôm đó, nhờ thợ ảnh rửa một bức rồi cất vào túi xách. Sau đó cô vẫy một chiếc xe kéo đi đến nhà Hồ Tiểu Vân ở ngõ Bì Khố.
Nhà họ Hồ gần đến ngày vui nên treo đầy đèn lồ ng đỏ rực. Ngay cả cặp sư tử đá trước cổng cũng được buộc thêm dải lụa đỏ sáng chói.
Bạch Tố Khoan tiến lên gõ cửa, người gác cổng nói rằng cô chủ và mấy phù dâu đang đi uống cafe ở nhà hàng Lục Quốc.....
Nửa tiếng sau, khi Hồ Tiểu Vân đang trò chuyện với hai cô bạn phù dâu ở nhà hàng Lục Quốc, cô ta bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Khi quay đầu nhìn về phía sau theo phản xạ, chỉ thấy sau lưng là một cặp vợ chồng người Nga, cô ta liếc sang hai bên thì chạm mắt với một người phụ nữ.
Người kia mang vẻ mặt bình thản, vừa bước vào cửa cứ vậy đối diện với cô ta.
Nếu không phải vì phục vụ bước đến chào hỏi, ánh mắt đó như sắp xuyên thủng hai lỗ trên người cô ta.
Hồ Tiểu Vân thấy khó hiểu, rõ ràng cô ta chưa từng gặp người phụ nữ này nhưng sao người đó như đang nhắm vào cô ta vậy.
Cô em họ ngồi cạnh thấy sắc mặt cô ta không tốt nên hỏi có chuyện gì. Hồ Tiểu Vân trả lời qua loa bảo không sao nhưng trong lòng vô cùng rối bời.
Người em họ khác vẫn tiếp tục câu chuyện ban nãy, hỏi:
"Chị Vân, lần chị đi thăm tù không sợ sao? Nhà tù nam nữ ở chung à?"
Vừa rồi ba người họ còn tán dương Hồ Tiểu Vân may mắn sắp lấy được người chồng lý tưởng. Em họ A nói:
"Cùng là người mà số phận khác nhau. Nhớ trước đây chị với cô hai nhà họ Bạch thân thiết lắm, nhưng giờ nhìn chị xem, rồi người ta thế nào. Gần đây trên báo vẫn còn nói về chuyện của cô ta và mẹ cô ta đó!"
Nghe nhắc đến Bạch Oánh Oánh, Hồ Tiểu Vân càng có cảm giác ưu việt, thuận miệng bịa chuyện:
"Oánh Oánh bị kết án nặng quá. Mấy hôm trước chị đi thăm thấy cô ấy gầy xọp đi, vừa thấy chị đã nhào tới ôm chặt khóc nức nở."
Các em họ ngạc nhiên:
"Đi thăm tù? Nơi đó không đáng sợ sao chị?"
Hồ Tiểu Vân khuấy nhẹ ly cafe, giả đối nói:
"Ôi, chị em với nhau, dù sợ cũng phải đi chứ."
Ngay lúc đang bịa cảnh đi thăm tù, cô ta bỗng cảm thấy lưng lạnh toát, quay đầu lại thì thấy người phụ nữ kia bước vào.
Lúc này cô ta vẫn còn cảm thấy nghi ngờ.
Người phụ nữ ấy ngồi xuống dưới sự hướng dẫn của phục vụ, ở bàn chéo phía đối diện với cô ta.
Hồ Tiểu Vân cảm thấy khó hiểu, mình và người này không hề quen biết nhau, liệu có phải mình suy nghĩ nhiều rồi không?
Nhìn kỹ lại người kia, ăn mặc giản dị trông như một trí thức sa cơ, có lẽ vì thấy cô ta khoác bộ đồ lông chồn đắt tiền nên hâm mộ, không nhịn được mà liếc nhìn vài lần. Hoặc cũng có thể là thù ghét người giàu?
Nghĩ vậy, cô ta không bận tâm tới người phụ nữ đó nữa.
Hôm nay, để khoe khoang trước các chị em họ, cô ta hận không thể đeo hết của hồi môn lên người. Không chỉ là vòng tay vàng, dây chuyền vàng to dày, cô ta còn khoác áo lông dài đến mắt cá chân, phong thái như quý bà, nhưng khuôn mặt vẫn mang vẻ non nớt của một học sinh, trông dở dở ương ương chẳng ra gì.
Nhưng cô ta không nhận ra điều đó, vẫn đắm chìm trong sự tự mãn khi mọi người liên tục quay đầu nhìn.
Chị Vân, chị Vân...
Hồ Tiểu Vân hoàn hồn, tiếp tục trò chuyện với các em họ.
Cô ta lại bịa tiếp: "Nam nữ không bị giam chung, nhưng đám quản ngục rất xấu xa. Chị mang cho Oánh Oánh hoa quả và bánh ngọt, ban đầu đều bị họ thu hết, nói là sợ giấu vũ khí bên trong, đúng là xằng bậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!