Ăn miếng trả miếng
- Chuẩn bị kỹ lưỡng trước rồi mới ra tay
Vương Nhị mặt rỗ giãy giụa, cố gắng nới lỏng sợi dây trói trên người.
Nhưng gã tốn công tốn sức một lúc mà dây thừng vẫn y nguyên.
Gã muốn chửi ầm lên, nhưng miệng lại bị nhét một đống giẻ rách.
Thế là gã đành chịu thua như mấy ngày trước.
Nhà Vương Nhị mặt rỗ làm nghề kéo xe.
Năm ngày trước, cha mẹ gã đột nhiên bị tiêu chảy giữa đêm khuya. Chu Quý làm ca đêm đã giúp gã đưa hai ông bà đến phòng khám cấp cứu.
Sau khi đưa cha mẹ tới phòng khám và sắp xếp ổn thỏa, nhìn họ nằm ngủ say trên giường bệnh, trong đầu Vương Nhị mặt rỗ chợt nảy ra một suy nghĩ. Là một con nghiện thuốc phiện, gã luôn biết cách tận dụng mọi cơ hội. Bình thường tiền bạc đều bị cha mẹ quản chặt, hiếm khi gã có cơ hội lấy trộm.
Hôm nay thấy cha mẹ như vậy, gã không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Vậy nên, gã tranh thủ lúc Chu Quý không chú ý mà chuồn đi.
Không ngờ rằng đêm hôm khuya khoắt, khi vừa về nhà mở cửa ra, gã đã bị đập mạnh vào sau gáy.
Khi tỉnh lại, gã phát hiện mình bị trói chặt nằm ở phòng khách nhà mình, người trói gã là người hầu lâu năm Đinh Nhị của nhà họ Bạch, cùng với một cô gái lạ mặt.
Vương Nhị mặt rỗ hiểu ra ngay lập tức – gã đã bị theo dõi từ lâu. Rất có thể hôm nay cha mẹ gã bị tiêu chảy một cách khó hiểu như thế là do hai người này giở trò!
Ông già chết tiệt Đinh Nhị dí dao phay vào cổ gã, ép gã gọi điện tống tiền quản gia nhà họ Mễ là Ngụy Tam, lấy lý do Nhiếp Văn Lộng đang bất mãn vì chia chác không đều để tống tiền Ngụy Tam.
Sau khi tống tiền xong, cô gái kia lại cho gã uống thuốc khiến gã tiếp tục mê man. Khi tỉnh lại, gã thấy mình đang ở trong một nơi tối tăm ẩm ướt, bên cạnh còn có tiếng người r3n rỉ.
Nghe giọng thì đó là Nhiếp Văn Lộng, chắc hẳn là cũng bị bắt đến đây bằng cách tương tự.
Mấy hôm trước Nhiếp Văn Lộng đã biến mất, đến hôm nay vẫn chưa thấy quay lại, e rằng lành ít dữ nhiều.
Gã đưa mắt nhìn quanh, bóng tối bao phủ, nhưng có thể cảm nhận không gian không lớn, quanh người lạnh lẽo và ẩm thấp.
Nếu gã đoán không nhầm thì đây là một hầm chứa của nhà nào đó.....
Chín giờ đêm, ngõ Thủ Phách chìm trong làn sương tuyết mịt mù, tiếng gõ mõ của người bán hàng rong vang lên lúc có lúc không.
Bạch Tố Khoan xuất hiện trong con ngõ.
Ông Đinh Nhị chưa về, cửa nhà vẫn khóa chặt, cô lấy chìa khóa dự phòng ra nhanh chóng mở cửa.
Vừa bước vào sân, một bóng đen bất chợt chạy vụt qua chân làm cô giật mình đứng sững lại. Hóa ra là một con mèo, đôi mắt sáng rực trong đêm tối nhìn cô thoáng chốc, sau đó quay người nhảy lên nóc nhà phía Tây chạy mất.
Cô bình tĩnh lại, bước đến cái hầm ở góc sân.
Người Bắc Bình có thói quen dự trữ cải thảo vào mùa đông, những gia đình sống trong khu tập thể thì đậy chăn bông lên cải rồi bỏ vào một góc râm, còn nhà tứ hợp viện thường đào một cái hầm để cất giữ.
Cô kiểm tra lại, thấy vại nước trên nắp hầm không bị xê dịch, tấm bạt phủ cũng nguyên vẹn, lúc này mới yên tâm đi vào nhà.
Trong bóng tối, cô lần mò thắp đèn lên, quan sát xem trong nhà có gì có thể mang đi cầm hay không: một chiếc tủ năm ngăn, một bàn trang điểm vỡ gương, góc tường có hai cái hòm, bên trong toàn là bình vỡ, vò mẻ, lọ bị rò nước. Đến cả dầu trong đèn dầu trên bàn cũng sắp cạn kiệt.
May thay, trên bàn vẫn còn một cái đồng hồ để bàn.
Cô cầm cái đồng hồ định mang đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!