Chương 5: Có cô gái tên Tố Khoan (2)

Ăn miếng trả miếng

- Chuẩn bị kỹ lưỡng trước rồi mới ra tay

Kim Tam năm mươi tuổi.

Ở độ tuổi này, ông ấy không còn phải đi tuần tra nữa, mà thay phiên trực gác với hai cảnh sát già bằng tuổi.

Chiều hôm đó, sau khi đến đồn đổi ca trực, ông ấy vừa bật đài radio thì có người bước vào.

"Cảnh sát trưởng, tôi đến để rút lại hồ sơ vụ án."

"Có mang biên nhận theo không?"

Ông ấy vừa chỉnh tần số, vừa nhận lấy biên nhận, liếc qua ngày tháng trên đó rồi tìm túi giấy kraft tương ứng trong thùng hồ sơ.

Lời khai và vật chứng đều đầy đủ.

Hai bên đối chiếu biên nhận xong, người báo án ký tên xác nhận; vật chứng được trả lại, lời khai ghi vào hồ sơ, coi như xong việc.

Từ đầu đến cuối Kim Tam không thèm nhìn kỹ thêm lần nào. Những vụ án nằm trong thùng hồ sơ của phòng trực gác này có gì to tát đâu, toàn là những vụ vặt vãnh.

Giải quyết công việc xong, ông ấy lại chỉnh đài radio.

Người đến nhận vật chứng cũng chẳng ở lại giây nào, đi nhanh đến nỗi suýt vấp ngã ở bậc cửa.

Tiếng động này làm Kim Tam ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Vóc dáng người đó nhỏ bé, tuổi không lớn, trông bóng lưng có vẻ chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi, là một cô nhóc…

Khoan đã?

Có gì đó không đúng.

Ông ấy định gọi lại để hỏi một câu nên vội vàng đứng dậy đuổi theo. Nhưng ngay lúc Kim Tam mở cửa ra, một cơn gió lạnh mang theo tuyết bay lùa vào khiến ông ấy ho sặc sụa, vừa che miệng ho vừa giơ tay lên vẫy gọi.

Thế nhưng cô gái đã hoà vào màn tuyết mịt mờ, bóng dáng nhỏ bé lờ mờ tựa hạt đậu đen.

Kim Tam không muốn tốn sức hét lớn, đành bỏ qua.

Ông ấy quay lại xem hồ sơ vụ án đó, là vụ nữ sinh tố cáo bị người khác phỉ báng.

Ông ấy hơi ấn tượng về vụ này, cố nhớ lại thêm, cuối cùng cũng nhớ ra là vụ nào, thế là yên tâm bỏ qua.

Ngay từ đầu Kim Tam đã nghĩ đây là trò đùa dai của đám học sinh, cô bé nhỏ tuổi không sợ mất danh dự mà dám đến kiện cáo, đúng là liều lĩnh! Còn giờ thì sao? Chắc cũng tự hiểu ra rồi chứ gì?

Ông ấy gập hồ sơ lại bỏ sang một bên.

Ba chữ Bạch Oánh Oánh ký ở phần người tố cáo có hơi quen mắt, nhưng Kim Tam không để ý lắm.

Ông ấy suốt ngày chỉ lo nghĩ xem lão Tưởng sẽ xử lý đám cảnh sát tay sai như bọn họ thế nào, làm gì có thời gian để dây dưa mấy chuyện tầm phào.

Thậm chí khi đọc báo hay nghe đài, ông ấy cũng chỉ chăm chăm vào các tin tức quốc gia, chính trị, còn những tin thời sự xã hội thì luôn bỏ qua.....

Ban đêm, tại nhà họ Bạch ở ngõ Thủ Phách.

Dưới ánh đèn dầu, Bạch Tố Khoan và ông Đinh Nhị đang cẩn thận kiểm tra vật chứng.

Vật chứng này có rất nhiều sơ hở, liên trên liên dưới còn chưa bị tách ra mà giao nguyên vẹn cho người bị phạt.

Nếu việc xác thực con dấu và biên bản phạt đạt độ chính xác tuyệt đối, chỉ với sơ hở này thôi cũng đủ để lật đổ Vương Lâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!