Tại sân bay Nam Uyển Bắc Bình, cậu cả và cậu hai của nhà họ Phương phong trần mệt mỏi bước xuống máy bay, theo sau là vài người làm khỏe mạnh.
Đêm qua sau khi nhận tin Thuận Tài không bắt được cậu Mười, ông bà cụ tức giận vô cùng, phái cậu cả và cậu hai đi xử lý ngay lập tức.
Không ai hiểu con bằng cha mẹ, ông bà cụ biết con trai út đã bị chiều hư, không biết lo nghĩ gì cả. Chỉ cần Bạch Tố Khoan nói vài câu dễ nghe, rất có thể thằng bé sẽ dẫn hai đứa nhỏ bỏ trốn với cô. Đợi lâu ngày, nhà họ Phương có muốn không nhận con dâu cũng không được, phải cắt đứt ngay từ bây giờ.
Cậu cả chín chắn điềm tĩnh, còn cậu hai khá nóng nảy. Vừa xuống máy bay, cậu hai đã bắt đầu tra hỏi Thuận Tài về tình hình tối qua.
Thuận Tài kể lại đầu đuôi sự việc, nói rằng ban đầu mọi chuyện đều thuận lợi. Anh ta đã nhận lệnh tới Bắc Bình từ hôm qua, sau khi đặt phòng tại khách sạn Lục Quốc, hai người đi cùng ở lại khách sạn nghỉ ngơi, còn Thuận Tài xuống phố dạo quanh một vòng.
Trùng hợp thay, anh ta nhìn thấy một cậu ấm nhà giàu mặc áo khoác lông chồn trên xe kéo, trông rất giống cậu Mười nhà mình. Nhưng anh ta chỉ nhìn thấy bóng lưng nên không chắc chắn, vì vậy đã nhanh chóng chạy theo sau để quan sát.
Khi xe kéo dừng lại trước một tiệm may, người trên xe bước xuống, lúc này Thuận Tài mới xác nhận đó chính là cậu Mười.
Mặc dù Thuận Tài cao lớn nhưng lại không biết võ.
Hai người có võ thì lại đang nghỉ ngơi ở khách sạn Lục Quốc, nhất thời không gọi đến được. Thuận Tài nghĩ một mình anh ta không đủ sức đối phó Sài Đại nên quyết định tiếp tục theo dõi. Chỉ cần xác định được nơi ở của cậu Mười, lo gì không bắt được ba ba trong rọ.
Sau khi đi khắp hang cùng ngõ hẻm, anh ta theo chân cậu chủ đến tận ngõ Sa Mạo, thấy cậu chủ đi vào một căn nhà tứ hợp viện mà mãi không đi ra, trùng hợp là đầu ngõ có một tiệm thuốc lá, Thuận Tài vào quán cho chủ tiệm một tệ, mượn điện thoại gọi cho khách sạn Lục Quốc, bảo hai người to cao vạm vỡ mau chóng lái xe tới ngõ Sa Mạo tiếp ứng.
"Lúc hai người họ tới, tôi vừa mới lên xe thì thấy cậu Mười ra khỏi ngõ, tôi nghĩ phải nhanh chóng ra tay không để lỡ thời cơ, ai ngờ tự dưng có một tên Trình Giảo Kim nhảy ra!"
Cậu hai nóng tính ngắt lời anh ta:
"Nói nhiều thế làm gì! Điều tôi muốn biết là tên ngốc đó đã đi đâu rồi."
"Chắc là đi với tay cảnh sát kia rồi, lúc tôi gần đi có liếc qua cửa sổ sau xe, thấy hai người họ vào một quán ăn. À đúng rồi, hôm nay cảnh sát đó còn lên báo nữa."
Thuận Tài vừa nói vừa lấy tờ báo trong túi ra.
Cậu cả và cậu hai liếc nhìn tờ báo, tên và chức vụ của tay cảnh sát kia hiện rõ mồn một.
Vậy thì dễ rồi!
Nửa tiếng sau, họ đã tra ra được địa chỉ của Kim Lai từ đồn cảnh sát, ngay lập tức xuất phát đến đó.....
Sợi len của thím Chu Nhị được tháo ra từ chiếc áo len cũ. Phương Tỉnh Thu giúp thím quấn một lúc lâu, người dính đầy bụi len. Anh vẫn nghĩ đến việc ra ngoài tìm vợ con, nhưng đôi giày duy nhất còn đang ướt sũng chưa khô hẳn.
Anh và thím Chu Nhị quấn len, còn vợ của người ở căn phòng phía nam đang giặt quần áo bên cạnh. Ba người trò chuyện không còn biết trời đâu đất đâu nữa, ngay cả người mẹ mù của Kim Lai cũng chống tường bước ra góp vui.
Nghe nói anh mới hai mươi tư tuổi đã có hai đứa con, người mẹ mù cảm thấy ngưỡng mộ không thôi, lại lo lắng chuyện hôn nhân của Kim Lai.
"Qua Tết là hai mươi chín rồi, hai mươi chín tuổi rồi đó!"
Phương Tỉnh Thu hỏi:
"Anh Kim vẫn chưa lập gia đình sao? Cháu thấy trước đây anh ấy có một đứa con rồi mà?"
Hồi đó khi đến đồn cảnh sát báo án, mặc dù anh không chú ý nhiều đến đứa trẻ, nhưng anh vẫn nhớ rõ hình ảnh Kim Lai ân cần chăm sóc đứa bé như trâu già li3m nghé.
"Cậu đang nói đến thằng bé Tráng Tráng à?"
Thím Chu Nhị đáp.
Phương Tỉnh Thu sững người, ký ức đêm qua hiện lên trong đầu...
Đây là ai? Kim Lai giật lấy bức ảnh, nói:
"Đây không phải Tráng Tráng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!