Người ít nói Sài Nhị bỗng biến thành đồng đội heo, không đợi tàu đến Bắc Bình đã trở mặt, lắp bắp nói mình lo lắng cho mẹ già ở nhà, lát nữa xuống ga sẽ đổi tàu quay về miền Nam.
Cậu ta biết chuyến này đến Bắc Bình chắc chắn sẽ tốn kém, với cái kiểu tiêu tiền như nước của cậu chủ, tiền của cậu ta và Sài Đại sẽ bay sạch chỉ trong mấy ngày. Thà bây giờ chia tay, về nhà cưới cô cháu gái da ngăm ở bến phà rồi sống yên ổn còn hơn.
Phương Tỉnh Thu khuyên cậu ta đừng đi, Sài Đại không biết làm sao, đành kéo cậu ta ra một góc thuyết phục: "Em suy nghĩ thiển cận quá, về bến phà thì có tương lai gì chứ? Lần này cậu chủ được chia bao nhiêu tài sản? Giờ về mở nhà máy, mở ngân hàng, biết đâu còn vượt qua cả Khổng Tường Hy* đấy.
Sông lớn có nước, sông nhỏ cũng đầy, cơ hội phát tài ở ngay trước mắt thế mà không nắm lấy, lại chỉ nghĩ mãi mấy đồng lẻ!"
*Khổng Tường Hy: hậu duệ đời thứ 75 của Khổng Tử, là một chính trị gia kiêm chủ ngân hàng giàu có người Trung Quốc ở đầu thế kỷ XX.
Sài Nhị không có tham vọng như Sài Đại, dù khuyên thế nào cũng không lay chuyển được.
Thế là sau khi xuống xe ở Chính Dương Môn, ba người chia tay nhau, Phương Tỉnh Thu và Sài Đại đi tới nhà hàng Lục Quốc, còn Sài Nhị ngồi ở ga tàu chờ chuyến tàu tiếp theo đi về phương Nam.
Điều khiến Phương Tỉnh Thu đau đầu là hôm nay cũng có quân đội và cảnh sát đi tuần khắp nơi ở Bắc Bình.
Cũng đúng thôi, anh đã biết tin từ Đại học Tề Lỗ thì sao quân đội và cảnh sát không biết cho được? Huống hồ hai chân sao chạy nhanh bằng điện thoại, chắc chắn phía Sơn Đông đã liên lạc với Bắc Bình từ lâu rồi.
Hiện giờ anh không còn cách nào khác, chỉ có thể mau chóng tìm người! Phải tìm thấy họ trước quân đội.....
Phía đông Thiên Kiều có một con kênh bẩn nổi tiếng – kênh Long Tu, dọc theo bờ kênh có vài ngôi nhà nhỏ. Nhà Kim Lai và nhà chú Ba nằm cạnh nhau.
Hôm đó trời trong xanh, bà cụ bị mù mẹ Kim Lai đang vịn tường phơi chăn ngoài sân. Kim Tam đang định tới quán trà, nhìn thấy vậy chợt hỏi qua bức tường đất thấp:
"Chị dâu ơi, Kim Lai có nói gì không? Hôm nào hẹn đi xem mắt được? Bên nhà gái giục nhiều lần rồi đấy."
Chị dâu đáp:
"Đừng nhắc đến nó nữa, nhắc đến là tôi lại bực mình!"
"Lại chuyện gì thế? Năm nay đã hai mươi chín, sắp ba mươi rồi, không tin là nó không sốt ruột."
Mẹ Kim Lai thở dài, ngày xưa nghèo khó chẳng ai muốn gả con gái cho, giờ có người chủ động nhờ ông mai bà mối đến hỏi thăm, vậy mà Kim Lai làm như mình giỏi giang tuyệt vời lắm, làm mẹ già lo đến mức mắt đã mù rồi còn kém hơn.
Em dâu ở căn phòng phía Nam đang giặt giũ ngoài sân, nghe thấy cuộc trò chuyện của chú và chị dâu, nói vọng:
"Thôi hai người đừng lo, theo cháu thấy, chắc chắn Kim Lai có ý định khác. Có lẽ nó muốn đổi chỗ ở rộng rãi hơn rồi mới hẹn xem mắt. Dù mua được một căn nhà tứ hợp viện nhỏ cũng hơn ở cái khu tập thể tồi tàn này. Hai người nghĩ xem, có nhà đẹp lại làm quan nữa, cưới bao nhiêu vợ mà không được!"
Kim Tam hừ hừ hai tiếng bỏ đi, đúng lúc nhìn thấy Kim Lai đang cưỡi xe về trên phố, ông ấy vội vàng vẫy tay gọi cậu ta lại.
Cậu cháu trai sau khi thăng chức đã không còn ở đồn khu vực nữa, lại bận rộn ít khi về nhà nên hai chú cháu không có nhiều cơ hội trò chuyện với nhau.
"Sao hôm nay về sớm thế? Chưa đến ba giờ mà."
Kim Lai đáp:
"Cháu xin nghỉ phép một tháng, đợt này không đi làm."
"Sao thế? Sao lại xin nghỉ phép?"
"Lần trước lúc chúng ta bắt giữ Vương Lâm, cháu bị thương nặng, chẳng lẽ không nên nghỉ ngơi một thời gian sao chú?"
Gì cơ? Kim Tam ngạc nhiên, nhìn quanh không thấy ai mới hạ giọng:
"Lừa người khác thì thôi, sao lại tự lừa mình thế? Chẳng phải chúng ta chỉ bôi tí máu gà, quấn chút băng gạc thôi sao."
Kim Lai nói:
"Xin nghỉ phép thì phải có lý do chứ ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!