Mễ Cấn Liên không bị nguy hiểm đến tính mạng nhưng khuôn mặt đã hỏng bét.
Biến cố này khiến cô ta khó có thể chấp nhận nổi. Nằm trong bệnh viện, cô ta oán hận tất cả những người liên quan đến chuyện này. Vương Hủy đến bệnh viện thăm còn bị cô ta từ chối không cho vào.
Đương nhiên Bạch Oánh Oánh đáng trách, nhưng Vương Hủy cũng không thể tha thứ được. Lúc Bạch Oánh Oánh tấn công cô ta, Vương Hủy rõ ràng có cơ hội ra tay can ngăn, ít nhất không để cô ta bị đập ngu người không có chỗ trốn.
Nhưng Vương Hủy lại làm như mình không liên quan gì, bỏ mặc cô ta ở đó rồi chạy mất.
Là một cô gái, còn chuyện gì khó chấp nhận hơn việc bị hủy dung chứ. Giờ cô ta thế này rồi, không chỉ Vương Hủy mà ai cô ta cũng không muốn gặp, biết rõ cuộc đời mình tiêu tùng rồi.
Ông Mễ và bà Mễ thấy con gái như vậy mà đau xót đứt ruột đứt gan.
Trong cơn xúc động, bà Mễ muốn dẫn người đi giết mẹ con nhà họ Bạch.
Ông Mễ quát cản lại, nói:
"Chết thì hời cho chúng nó quá, ông đây muốn chúng nó sống không bằng chết."
Bọn họ bận rộn đưa con gái đi cấp cứu, còn chưa kịp tìm hiểu đầu đuôi sự việc ra sao.
Chỉ biết kẻ gây án đã bị cảnh sát bắt đi dùng hình, chắc sau đó Vương Lâm sẽ đích thân đến nhà họ trình bày tình hình cụ thể.
Nhưng tình hình cụ thể thế nào đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là con gái nhà họ đã hỏng cả khuôn mặt mà kẻ gây án lại không mất sợi tóc nào. Người làm cha làm mẹ như họ chỉ muốn trả lại gấp bội.
Bối cảnh trước vụ án Hà Công Phủ
- Tờ giấy bí ẩn
Trong đồn cảnh sát, Vương Lâm đang sứt đầu mẻ trán.
Hôm nay khi nhận được tin báo rằng Mễ Cấn Liên xảy ra chuyện, ông ta cực kỳ coi trọng vụ này, quyết định tự mình xử lý.
Không ngờ lúc hỏi cung phạm nhân lại kéo cả cảnh sát trưởng là ông ta vào. Nói cái gì mà lạm dụng quyền công để tùy tiện lập biên bản phạt.
Ông ta giận sôi máu, nhưng nghĩ đến chuyện này còn liên lụy tới con gái mình, sợ xảy ra sai sót nên ông ta về nhà hỏi trước tiên.
Ban đầu con gái còn mạnh miệng.
Nhưng với kinh nghiệm dày dặn của mình, ông ta vừa hỏi đã biết con gái đang che giấu gì đó, chưa nói thật. Ông ta không khỏi cảm thấy thất vọng, giơ tay định cho một bạt tai.
Bà vợ vội vàng che chở cho con gái, nói: "Ông hồ đồ quá! Chuyện đã thế này rồi, dù nhà họ Bạch có nỗi khổ tâm lớn đến đâu cũng đáng chết, chỉ cần ông xử nhẹ một chút thôi cũng đắc tội với nhà họ Mễ. Bây giờ chúng ta cần gì phải phân rõ đúng sai nữa!
Đúng nói A Hủy không thể nào làm ra chuyện này, mà dù có làm đi nữa, chỉ cần không thừa nhận là xong, ai có thể kiểm chứng được thật giả?Vương Lâm nói:Bà biết gì chứ?
Cục cảnh sát Bắc Bình không giống Trùng Khánh, bây giờ họ vẫn dùng quy tắc của quân Nhật hồi chúng còn chiếm đóng, bà không biết người Nhật hà khắc đến mức nào à?"
Thì ra, biên lai phạt ở cục cảnh sát Bắc Bình không chỉ dựa vào con dấu và chữ ký để phân biệt thật giả mà còn đánh số thứ tự nghiêm ngặt. Mỗi liên trên của biên lai phạt đều phải được lưu trữ theo thứ tự.
Những biên lai sai sót cần hủy bỏ cũng sẽ được lưu trữ và ghi lại, thứ tự số không bao giờ bị xáo trộn. Một khi phát hiện có trang bị thiếu, sẽ bị điều tra và xử lý nghiêm khắc.
Đây là biện pháp quan trọng để ngăn ngừa nhân viên biển thủ, tham ô tiền.
Khi Vương Hủy và Mễ Cấn Liên cấu kết, hai người không hiểu quy trình của loại biên lai này nên ném cả hai liên ra ngoài.
Việc này chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này, không bị vạch trần ngay tại chỗ đều nhờ vào may mắn.
Nghe vậy, Vương Hủy sợ tái mặt.
Nghĩ đến tờ giấy thần bí như lời tiên tri kia, cô ta không khỏi rùng mình – người nhà của cảnh sát trưởng cùng nghi phạm giả mạo giấy tờ công vụ, lại gây ra thảm kịch hủy dung, dường như tất cả mọi chuyện đang phát triển đúng theo những gì được viết trên tờ giấy đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!