Chương 29: Châu chấu đá xe (1)

Vụ án bị đảo ngược một lần nữa!

Bạch Tố Khoan vô cùng bàng hoàng.

Cô đã rất cố gắng trong suốt thời gian qua, chậm rãi bước từng bước trong bóng tối, làm hết sức có thể, nhưng vết nhơ vẫn không thể rửa sạch.

Sau nỗi khiếp sợ, cô chỉ biết cười chua chát.

Hay cho Cư Nhân Đường công chính liêm minh, nhưng ngay cả nơi cao như thế mà cũng để bọn chuột sói lộng hành, người bình thường phải tìm đến đâu để kêu oan đây?

Trứng chẳng chọi nổi đá, châu chấu sao mà đá đổ được xe.

Có lẽ có thể gi3t chết kẻ thù, nhưng vết nhơ của mẹ cô không thể nào rửa sạch. Đây chính là kết quả cuối cùng sao?

Em gái cô không cam lòng, gục xuống bàn khóc nức nở.

Nếu là trước đây, Bạch Tố Khoan sẽ quát em gái ngừng khóc, sẽ nói với em gái rằng nước mắt chẳng thể giải quyết được gì, sẽ ra lệnh cho cô ấy phấn chấn lên.

Nhưng bây giờ, mắt cô dại ra, ngẩn ngơ nhìn những dòng chữ lạnh lẽo trên tờ báo.

Cô là người lên kế hoạch cho mọi hành động, nỗi đau và thất vọng của cô còn sâu hơn cả em gái.

Thế giới tăm tối, giơ tay lên không thấy năm ngón, chỉ có ánh đèn lẻ loi, cuối cùng cũng không biết bước tiếp theo phải bước như thế nào.

Lưu Phượng Tảo không cam lòng nói:

"Công lý ở đâu! Không, đừng nản chí, có lẽ Vương Lâm thật sự có ảnh hiện trường vụ giết người, chúng ta ép ông ta nói ra. Không, không cần ép đâu, chẳng phải ông ta nói chỉ cần gửi thư báo bình an cho vợ con thì ông ta sẽ nói ảnh ở đâu sao? Thư của Vương Hủy đã đến rồi mà."

Bạch Tố Khoan không đáp lại, cô biết vô ích thôi, chắc chắn Vương Lâm không có bức ảnh nào cả, đó chỉ là kế hoãn binh của ông ta.

Nhưng Lưu Phượng Tảo và Bạch Oánh Oánh không cam tâm, họ đi xuống hầm như cố níu lấy cọng cỏ cứu mạng.

Nhưng đúng như Bạch Tố Khoan dự đoán, sau khi thấy thư tay của vợ, Vương Lâm lộ rõ bộ mặt thật.

Ông ta thừa nhận rằng chẳng hề có bức ảnh nào cả, bị giam ở đây người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, ông ta chỉ mong sớm được giải thoát để bớt phải chịu giày vò.

Thật ra ông ta không cần đoán cũng biết chuyện gì đang diễn ra trong cái hầm này – châu chấu đá xe, cuối cùng lặng lẽ mà chết!

Ông ta nói:

"Có thể tự tay giết được kẻ thù đã là giới hạn của đàn bà phụ nữ rồi. Tôi rơi vào hoàn cảnh này là vì khinh địch, nếu chỉ bớt đi chút ít tự tin, mấy người sẽ chẳng bao giờ thành công. Giờ còn muốn lật lại vụ án, đúng là mơ tưởng viển vông!"

Nụ cười của ông ta vừa khinh bỉ lại nhuốm đầy chua chát, dù cả đời không thể leo lên vị trí cao, nhưng ông ta đã trải qua hàng chục năm trong chốn quan trường, chẳng lẽ ông ta còn không biết cái cây đại thụ này đã mục nát đến mức nào sao?

Lưu Phượng Tảo tức điên, nhặt quả tạ dưới đất định đập chết Vương Lâm nhưng bị Bạch Oánh Oánh cản lại, cô ấy nghiến răng nghiến răng nói:

"Giết ông ta ngay lúc này thì quá dễ dàng cho ông ta rồi, bây giờ ông ta chỉ mong được chết nhanh thôi!"

Cuối cùng họ quyết định sẽ lăng trì ông ta, không cần nóng vội trong lúc này.

Hai người trèo lên khỏi hầm, trở về gian phòng phía Tây kể lại tình hình vừa rồi cho Bạch Tố Khoan đang chìm trong tuyệt vọng.

Bạch Tố Khoan vẫn không nhúc nhích, Vương Lâm nói đúng, lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe, là cô mơ tưởng hão huyền, nên kết thúc ở đây thôi.

Căn phòng lặng thinh, bên ngoài bão tuyết dữ dội, cây cối trơ trụi đong đưa trong gió tuyết. Gió mạnh đến nỗi thổi tung tấm rèm cửa, dường như muốn ùa vào phòng, tiếng vù vù làm tan nát trái tim những con người đang ôm hận.

Họ bỗng cảm thấy thật tang thương, nỗi buồn vô vọng và cô độc bủa vây...

Bạch Tố Khoan tuyệt vọng đứng dậy, nhưng khi vừa bước tới cửa, cô bỗng dừng lại, ngẩn người thoáng chốc rồi đột ngột quay lại chộp lấy tờ báo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!