Chương 26: Cậu ấm đào hoa và ông hoàng may mắn

Trời tối dần, Kim Lai bắt đầu lo lắng. Cậu ta đã mang đứa trẻ về đây cả ngày rồi mà vẫn không thấy bà ngoại hay mẹ nó đến đón.

Cậu ta thầm nghĩ

"Làm gì có kiểu mẹ hay bà ngoại nào vô trách nhiệm đến thế chứ."

"Chẳng lẽ mình đoán đúng rồi? Đứa trẻ này bị bắt cóc thật?"

Suy nghĩ này khiến cậu ta cảm thấy đứa bé thật đáng thương, nhìn đứa trẻ bò quanh trên bàn, Kim Lai hỏi:

"Có phải nhóc con bị bắt cóc không? Không phải? Hay là phải? Ôi! Chẳng nói được câu nào, thằng nhóc này đúng là giỏi thật đấy!"

Nói một lúc cậu ta lại thấy bực bội, thô lỗ giữ chặt đứa bé không cho nó bò nữa. Dù vậy đứa nhỏ cũng không khóc không nháo, bàn tay mềm mại nắm lấy một ngón tay của Kim Lai rồi đưa lên miệng m út. Tay mềm mại, miệng cũng mềm mại như thế, Kim Lai sững sờ lẩm bẩm:

"Bị bắt cóc thật sao? Không lẽ lại rơi vào tay mình thật?"

Cậu ta không hề muốn tự dưng có thêm một đứa con nuôi thế này. Nghĩ tới nghĩ lui, Kim Lai cảm thấy mình đúng là kẻ xui xẻo.

Thằng nhóc này ăn khỏe, tiểu cũng khỏe, chỉ riêng một buổi chiều thôi mà đã tè lên tay cậu ta ba, bốn lần rồi.

Nhớ tới mẹ mình bị đục thủy tinh thể đã nhiều năm, bà ấy còn ngã lên ngã xuống chẳng tự lo nổi cho bản thân, khỏi nói đến chuyện trông nom một đứa trẻ!

...

Tuyết bắt đầu rơi. Bạch Tố Khoan và Lưu Phượng Tảo nấp sau bức tường nhìn đăm đăm Kim Lai và bé Cát, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng nghĩ mãi không ra cách cứu con.

Đến khoảng mười giờ đêm, Kim Lai chuẩn bị đi về.

Cậu ta thô bạo nhấc đứa trẻ lên, cảnh tượng đó khiến trái tim Bạch Tố Khoan và Lưu Phượng Tảo thắt lại.

Kim Lai và đứa trẻ nhìn nhau một lúc lâu, cậu ta lẩm bẩm chửi mát một tiếng rồi lại quấn đứa nhỏ vào ngực, cầm dùi cui đi ra ngoài.

May thay, dù trời đang đổ tuyết dày nhưng cậu ta sợ ngã nên đạp xe rất chậm. Nếu không, có lẽ Bạch Tố Khoan và Lưu Phượng Tảo có chạy tắt thở cũng không thể đuổi kịp cậu ta.

Dù vậy cuối cùng hai người vẫn không thể theo kịp, đành dừng lại thở hổn hển, nhìn chiếc xe đạp của Kim Lai khuất dần mà không làm được gì.

Lưu Phượng Tảo nói:

"Mai em lại cải trang thành người kéo xe vậy."

Dù hôm nay không bám theo được, nhưng họ phải tìm ra nơi ở của Kim Lai. Họ nghĩ có lẽ ngày mai Kim Lai sẽ không mang đứa trẻ đến chỗ làm nữa, mà sẽ để nó ở nhà cho người thân trông coi. Khi đó, họ sẽ nhân lúc người nhà cậu ta không chú ý mà cứu đứa nhỏ đi.

Để tìm được địa chỉ nhà của Kim Lai, họ chỉ có cách bám theo cậu ta, ngày mai cậu ta phải đi làm, họ sẽ chờ cậu ta tan làm rồi theo đuôi.

Em trai Lưu Phượng Tảo đã bỏ học đi kéo xe, lần trước khi bắt cóc Vương Lâm, họ đã dùng chiếc xe kéo của em trai cô ấy.

Sau khi về nhà chuẩn bị, Bạch Tố Khoan vẫn lo lắng cho con, bốn giờ sáng hôm sau cô đã có mặt ở gần đồn cảnh sát.

Tám giờ sáng, Kim Lai xuất hiện.

Điều bất ngờ là cậu ta không để đứa trẻ ở nhà mà lại mang nó theo.

Không biết bệnh cảm của bé Cát đã khỏi chưa, trên đầu bé đội thêm một chiếc mũ đầu hổ quê mùa, nằm trong lòng Kim Lai cười vui vẻ.

Khi Kim Lai đến cửa, cậu ta vừa dựng xe khóa xe lại, vừa nói gì đó. Dù khoảng cách khá xa, Bạch Tố Khoan vẫn nghe thấy loáng thoáng...

"Nhóc con, vui vẻ quá nhỉ!

Nhưng nói trước nhé, tôi không phải cha nhóc đâu, sau này đừng có mà nhớ đến tôi. Coi cái mũ đầu hổ đầy tinh thần này đi, không phải tôi lo cho nhóc đâu, mà là vì bà ngoại và mẹ nhóc đấy! Mau gọi họ tới chuộc đi, không là tôi sẽ ăn thịt trẻ con đấy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!