Chương 25: Ông hoàng may mắn – Kim Lai (4)

Không ai trả lời nhưng có thể nghe thấy tiếng nôn khan liên tục.

Dương Hỉ Tài ghé sát vào khe cửa nhìn, nói:

"Tôi đã bảo không phải rồi mà, ông Kim, ông qua đây mà xem, vẫn chưa sinh đâu."

Kim Tam ghé vào nhìn, đúng thật, cô gái bụng bầu đang vịn vào cây hòe nôn khan.

"Cần vào nữa không hả ông Kim?" Chủ nhà hỏi.

Dù cô gái chưa sinh nhưng đã treo dải vải đỏ, điều này ít nhiều có hơi kiêng kỵ. Kim Tam nghĩ thôi bỏ qua đi, nhưng vẫn hơi không cam lòng, bèn nói:

"Vậy bà cụ đâu rồi, gọi ra hỏi vài câu."

Dương Hỉ Tài đành phải mặt dày gõ cửa.

Lưu Phượng Tảo đỡ eo chậm rãi bước ra, mở cửa két một tiếng.

"Mẹ cô đâu? Em gái cô đâu?" Dương Hỉ Tài hỏi.

Lưu Phượng Tảo ậm ừ giả câm, ra dấu tay rằng mẹ và em gái đi chợ rồi.

Kim Tam chẳng còn tâm trạng để hỏi nữa, vì thoạt đầu chỉ để ý đến cái bụng bầu của cô gái, nhưng giờ đứng trước mặt lại cao lớn như thần giữ cửa, khác hẳn với chiều cao khoảng 1m63 mà ông ta biết.

Chẳng ra đâu vào đâu, ông ta bực mình phẩy tay dẫn cảnh sát rời đi.

Theo lý mà nói, một bà cụ, hai cô con gái với hai đứa bé sinh đôi, rất ít người có thể đáp ứng đủ những điều kiện này. Nhưng sao tìm cả tuần rồi mà vẫn chưa thấy tung tích gì, thật là kỳ lạ.

Lúc này, Bạch Tố Khoan đứng ở miệng hầm nghe thấy tiếng cảnh sát đã đi xa, cô xuống dưới hỏi Vương Lâm tại sao cảnh sát lại biết chi tiết như vậy?

Cô nghi ngờ rằng trước khi bị giam giữ, Vương Lâm đã biết một số thông tin liên quan đến cô.

Vương Lâm thề thốt phủ nhận, ông ta chỉ biết chiều cao, tuổi tác của Bạch Tố Khoan và khả năng cô đi cùng một bà cụ nói giọng Quan Ngoại, còn lại không biết gì thêm.

Bạch Tố Khoan hỏi:

"Ông đã báo cáo với đồn cảnh sát những thông tin này chưa?"

Vương Lâm nói chưa, chỉ gọi điện cho ba đồn trưởng đồn cảnh sát khu vực để nhờ họ phối hợp điều tra.

Nghe vậy, Bạch Tố Khoan nhớ tới cảnh sát bị thương ở tay hôm xảy ra vụ việc của ông Đinh Nhị. Cô thốt lên:

"Trong ba đồn trưởng đó, có ai bị thương ở tay không?"

Vương Lâm ngẩn ra: Có, Kim Lai.

Bạch Tố Khoan hiểu ra vấn đề. Cảnh sát tên Kim Lai đã theo dõi ông Đinh Nhị, từ đó nghi ngờ đến bà Ngô, khi đến thẩm vấn bà Ngô thì phát hiện ra cặp sinh đôi. Sau đó khi Vương Lâm gọi điện nhờ các đồn trưởng phối hợp tìm kiếm, cậu ta đã nhận ra sự trùng khớp này nên vô tình tìm đúng đối tượng.

Người họ Kim này đã gặp cả bà Ngô lẫn cặp song sinh... Bạch Tố Khoan giật mình, trái tim nảy thịch lên, không ổn rồi, tình hình nguy cấp!

Nhưng cô không thể ngờ rằng, vào thời điểm cô đang lo lắng như vậy, cậu con trai bé bỏng của mình đã rơi vào tay người họ Kim ấy.....

Cái vận may chó ngáp phải ruồi của Kim Lai như xe mất phanh. Sau khi vô tình nhận được danh hiệu anh hùng kháng Nhật, cậu ta không chỉ được khen thưởng và thăng chức, bây giờ chuyện cưới xin cũng đang cận kề.

Có một viên chức hạng hai trong ngành thuế thấy cậu ta có tương lai rộng mở, muốn gả em gái cho cậu ta, hẹn hôm nay gặp mặt ở Kim Vũ Hiên.

Trước kia Kim Lai đã quen với cuộc sống nghèo khó, chỉ nghĩ rằng có thể chăm sóc mẹ già đến cuối đời là đủ, còn cưới vợ ư? Hừ, ai mà thèm để mắt tới một cảnh sát quèn chứ.

Cậu ta chưa từng nghĩ đến chuyện lập gia đình, nhưng nếu kết hôn có thể giúp sự nghiệp thăng tiến thêm một bậc thì cũng không tệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!