Chương 22: Ăn miếng trả miếng (6)

Hai người nhìn nhau từ xa, người phụ nữ trẻ chậm rãi đứng dậy.

"Xin hỏi, ông có phải cục trưởng Vương không? Xin lỗi vì đã làm phiền ông, tôi là vợ Thân Bằng Cử."

Vương Lâm bừng tỉnh: Ồ? Bà Thân đây sao?

Bà Thân giải thích rằng giao thông phía Bắc không thuận tiện, nửa tháng trước khi biết tin chồng gặp chuyện là cô đã khởi hành ngay, nhưng mãi cho đến tối qua mới tới được Bắc Bình.

Thân Bằng Cử là con trai của một gia đình cực kỳ giàu có ở Bắc Bình. Tám năm trước gia đình họ chuyển về hậu phương, nhưng vì một số lý do nên anh ta ở lại vùng bị chiếm đóng, sau đó dần dần bị Nhật Bản cùng chính quyền bù nhìn lôi kéo trở thành Hán gian.

Hành động của anh ta mang tính chất nghiêm trọng, hiện giờ đang bị giam giữ.

Vương Lâm và tất cả những người xử lý vụ này đều biết rõ nhà họ Thân có nguồn tài chính mạnh, đều ngầm hiểu nhà họ Thân sẽ tìm cách cứu người.

Nhưng mãi không có động tĩnh gì, cho đến lúc này bà Thân mới đến gặp, có thể nói là dâng cơ hội kiếm chác đến tận cửa.

Nhưng hiện tại Vương Lâm nào có tâm trạng đi lo liệu chuyện này, ông ta nói:

"Về nhà chờ tin đi, khi vụ án có kết quả sẽ thông báo cho gia đình."

Bà Thân xách theo một chiếc hộp trang điểm rất to, lúc đi tới, cánh tay xách hộp nghiêng hẳn sang một bên.

Trừ khi bên trong chứa đầy vàng thỏi, nếu không thì một chiếc hộp trang điểm sao có thể nặng đến thế, ý của bà Thân rõ ràng không cần nói cũng hiểu.

Dù không có tâm trạng nhưng Vương Lâm cũng không thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền trước mắt, vì thế giọng điệu của ông ta không quá tệ.

"Cục trưởng Vương, nếu không phải là chuyện bất đắc dĩ, tôi cũng không dám làm phiền ngài. Thật ra tôi có một việc cần báo cáo, chồng tôi từng cứu một người nằm vùng, tối nay bằng chứng sẽ được gửi điện báo từ Trùng Khánh tới."

Vẻ ngoài bà Thân khá điềm tĩnh, mặc dù kiểu tóc và trang phục có phần già dặn, nhưng nhờ bảo dưỡng tốt nên khuôn mặt cô trông như chỉ mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.

Do thân hình mảnh mai, cộng thêm đi giày cao gót, khiến dáng người cô trở nên rất cao.

"Cũng tốt thôi, hiện nay Chính phủ Quốc dân công bằng nghiêm minh, có tội thì phạt, nhưng cũng phải xét đến công lao mà xử lý."

Chiếc hộp trang điểm nặng trĩu, bà Thân không thể xách nổi bằng một tay, đành dùng cả tay phải hỗ trợ.

Vương Lâm không mời cô vào văn phòng, một là vì ông ta đang bận, muốn cô nhanh chóng rời khỏi đây; hai là vì cô mang theo số vàng nặng như thế quá rõ ràng, cảnh sát ra vào đã chú ý, nếu cô ra về tay không, e rằng sẽ gây ra nhiều đàm tiếu.

Đám người nhà của bọn Hán gian đang sốt ruột cứu người, sẽ không dễ dàng từ bỏ chỉ vì bị từ chối một lần. Họ sẽ tìm thời điểm và địa điểm thích hợp, ông ta không cần phải vội.

Ông ta dùng giọng điệu quan chức khuyên cô ra về.

Bà Thân xuất thân từ gia đình danh giá, rất tinh tường. Cô nhìn thoáng qua chiếc hộp trang điểm trong tay, hạ giọng nói:

"Tôi đường đột quá. Tối nay tôi sẽ đến quý phủ thăm ông, cục trưởng Vương. Mẹ chồng tôi cũng nói rồi, chúng tôi không dám yêu cầu quá nhiều, chỉ mong ông nể tình ông nhà tôi từng cứu nhân viên nằm vùng mà tha cho ông ấy một mạng, đừng xử tử hình."

Vương Lâm nói sẽ cân nhắc điều đó.

Ông ta hoàn toàn không nghi ngờ thân phận của bà Thân. Chiếc hộp trang điểm to cỡ một thước vuông, ước tính bên trong chứa ít nhất hai mươi lăm cân vàng.

Tính theo vàng thỏi do nhà máy đúc tiền Trung ương đúc vào tháng Bảy năm nay, có lẽ phải có đến hai mươi, ba mươi thỏi.

Tổng thu nhập năm mươi năm của Vương Lâm cộng lại cũng chưa chắc bằng số vàng đó.

Ai mà lại mang theo nhiều vàng thế này để cứu người không quen biết chứ?

Tất nhiên, Vương Lâm không hề nghĩ đến Bạch Tố Khoan. Dù sao thì ông ta cũng đang lật tung cả nơi này để tìm cô mà.

Làm sao Vương Lâm có thể ngờ rằng phận đàn bà phụ nữ như cô lại dám to gan đến mức này, không tuân theo bất kỳ quy tắc nào, dám xuất hiện ngay trước mặt ông ta như thế.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!