Chương 20: Ăn miếng trả miếng (4)

Khi Lưu Phượng Tảo lao vào cổng trường, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng đám đông vô cùng phẫn nộ. Mọi người đang lên án mẹ con Vương Hủy, nghe đầu đuôi câu chuyện xong, cô ấy vô cùng kinh ngạc nhưng cũng rất hả hê.

Dù sáng nay cô ấy đã quyết tâm liều mạng một phen, nhưng rõ ràng tình cảnh hiện tại mới là đòn chí mạng đối với nhà họ Vương.

Giữa cảm giác thỏa mãn, cô ấy nghĩ nếu hôm nay mình có mặt ở đây, chắc chắn sẽ trở thành nghi phạm hàng đầu, thậm chí là duy nhất của Vương Lâm. Đến lúc đó, không cần nói cũng biết cô ấy sẽ phải đối mặt với sự trả thù tàn nhẫn thế nào từ Vương Lâm.

Không nghi ngờ gì nữa, hôm nay cô Phương cố tình đẩy cô ấy đi.

Như vậy cô ấy càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, cô Phương chính là người nhà họ Bạch, chị gái của Bạch Oánh Oánh...

Lưu Phượng Tảo bỗng cảm thấy phấn khích, lúc này các phu nhân quyền quý đang tức giận vô cùng. Trong đám đông, cô Phương lạnh lùng đứng ở phía sau.

Lưu Phượng Tảo ngơ ngác nhìn cô, cảm thấy như có đôi cánh mọc trên lưng mình, cuộc sống bỗng trở nên tràn đầy hy vọng.

Bất giác, cô ấy đi đến đồn cảnh sát theo dòng người đông đúc.

Cục trưởng Mễ bước ra khỏi cửa, hai tay tạo tư thế đ è xuống, cố gắng làm cho mọi người bình tĩnh lại.

Vương Hủy và bà Vương trưng vẻ mặt đầy oan ức, khóc lóc yêu cầu kiểm tra dấu vân tay ngay trước mặt mọi người.

Hai mẹ con họ kiên quyết như vậy khiến đám đông lên án bắt đầu cảm thấy mất tự tin, có người xì xào: Nếu là biên bản phạt giả mạo thì dấu vân tay cũng có thể là giả mà, không biết đã dùng của ai nữa?

Có khi dùng vân tay của người hầu nhà họ thì sao."

Mọi người bỗng trở nên mất hy vọng vào việc kiểm tra dấu vân tay sắp tới.

Tuy nhiên, mẹ con Vương Hủy không còn gì để mất ngoài cọng cỏ cứu mạng này, họ kiên quyết yêu cầu kiểm tra dấu vân tay công khai.

Kỹ thuật viên chuyển máy móc ra để làm giám định ngay trước mặt mọi người.

Kết quả khiến cả Vương Hủy, bà Vương và Lưu Phượng Tảo đều ngỡ ngàng, dấu vân tay thực sự là của Vương Hủy!

...

Sự việc gây náo động quá lớn, để xoa dịu cơn phẫn nộ của đám đông, cục trưởng Mễ buộc phải ra lệnh tạm giữ Vương Hủy để điều tra.

May mắn là sau khi kiểm tra xong, phát hiện con dấu và bản giấy là giả mạo, kết luận rằng hành vi của Vương Hủy chỉ là hành vi vu khống của cá nhân, không liên quan đến cha cô ta.

Nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột già, con gái gây ra chuyện đáng xấu hổ như vậy tất nhiên cả gia đình đều bị mang tiếng, huống chi là người làm cha?

Sự việc này đã xuất hiện trên các tờ báo tối của ngày hôm đó, gây chấn động khắp cả Bắc Bình.

Từ thời Dân Quốc đến nay, các vụ vu khống luôn hiếm gặp trong xã hội và không có tiền lệ bị kết án, số cực kỳ ít ấy cũng chỉ phạt tiền là xong chuyện.

Nhưng vụ này lại liên quan đến uy tín của cơ quan nhà nước, cục cảnh sát không thể bao che, chỉ có thể chuyển sang giam giữ điều tra.

Nói là giam giữ, thực tế việc ăn ở cũng không tệ.

Dù cơ thể không bị tổn thương, nhưng tâm lý lại cực kỳ giày vò. Vương Hủy và gia đình đều biết rằng mình đã bị gài bẫy, nhưng cũng giống như Bạch Oánh Oánh gặp phải vụ bê bối hồi trước, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, hiện giờ họ cũng chẳng có chỗ kêu oan.

Trừ khi tìm ra sự thật, đưa nhân chứng và vật chứng ra, nếu không Vương Hủy sẽ không được bảo lãnh.

Hôm nay Lưu Phượng Tảo không có mặt lúc đó, có thể thấy biên bản phạt giả xuất hiện ở trường trước đó không phải do cô ấy làm, họ đã nghi ngờ nhầm người.

Vậy kẻ chủ mưu thực sự là ai?

Tại sao lại có thù hận lớn như vậy với gia đình họ?

Vương Lâm chợt nghĩ đến vụ án tại Hà Công Phủ, chẳng lẽ người nhà họ Bạch đã quay trở về ư?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!