Chương 19: Ông hoàng may mắn – Kim Lai (3)

Sáng nay, Lưu Phượng Tảo là người đầu tiên đến trường. Trường học vắng vẻ, cô ấy không vào lớp mà lặng lẽ ngồi ở phiến đá dưới gốc cây hòe.

Hình ảnh cha bị oan chết hiện lên trong đầu Lưu Phượng Tảo, cảnh mẹ bị bêu riếu trên phố cũng xuất hiện trong tâm trí. Thậm chí cảnh ảnh sau còn đứt gan đứt ruột hơn, đau đớn hơn cảnh trước.

Ngày hôm đó, cấp dưới của Vương Lâm cố ý làm nhục mẹ Lưu Phượng Tảo trên con đường cô ấy đi học về, bắt cô ấy phải tận mắt chứng kiến cảnh khốn khổ của mẹ mình.

Hôm nay, cô ấy muốn vợ của thằng chó họ Vương ấy cũng phải nếm trải nỗi đau như thiêu đốt tim gan ấy.

Con dao phay Lưu Phượng Tảo mài suốt đêm qua đang nằm trong cặp sách. Cô ấy sẽ giết Vương Hủy, ngay trước mặt mẹ cô ta.

Từ chỗ cô ấy đang ngồi có thể nhìn rõ cổng trường.

Một giờ sau, học sinh, giáo viên và phụ huynh lục tục bước qua cổng trường.

Từng chiếc ô tô, xe kéo dừng ở bên ngoài rồi lại chạy đi, từng quý bà xinh đẹp, trang điểm kỹ lưỡng bước vào khuôn viên trường.

Họ đến để tham gia cuộc họp trao đổi về việc đuổi học cô ấy.

Một chiếc xe hơi nhỏ chạy vào, Vương Hủy và mẹ cô ta bước xuống xe. Sau khi vào trường, hai mẹ con tách nhau ra, một người đi về phía hội trường còn người kia đi về phía lớp học.

Lưu Phượng Tảo mỉm cười đứng dậy, bước từng bước về phía Vương Hủy.

Lúc này nhân viên vệ sinh đang quét dọn ở tòa phòng học.

Còn về đám học sinh, cô ấy hiểu rất rõ. Khi thấy có con ong, họ chỉ biết la hét và né tránh, khỏi phải nói tới cảnh tượng giết người, ngoài việc hét lên rồi chạy trốn thì sẽ chẳng ai dám can thiệp. Các bà mẹ tìm lợi tránh hại lại càng không giúp đỡ.

Chỉ có mẹ của Vương Hủy sẽ chạy đến cứu con mình, nhưng bà ta đi giày cao gót không thể nhanh bằng tốc độ của con dao phay được.

Nhát dao đầu tiên sẽ chém xuống từ đỉnh đầu.

Nhát thứ hai sẽ cắt qua cổ.

Dao phay cực kỳ sắc bén, chỉ cần bổ hai nhát này đúng chổ là đủ để lấy mạng.

Vì vậy, nhát thứ ba có thể sẽ dành cho bà Vương lao tới.

Nhưng nếu bà ta không chạy đến kịp ở nhát thứ ba thì nó vẫn sẽ chém xuống Vương Hủy...

Khoảng cách với Vương Hủy ngày càng gần, nụ cười của Lưu Phượng Tảo càng thêm quái dị.

Cô ấy đã thò tay phải vào cặp sách, nắm chặt lấy chuôi dao lạnh lẽo.

Đột nhiên, một bóng người vượt qua Vương Hủy mà lao tới.

Người đó nắm chặt cổ tay cô ấy qua lớp cặp sách, thì thầm:

"Đừng làm bậy, hãy nghĩ đến gia đình của em!"

Lưu Phượng Tảo trợn tròn mắt, theo phản xạ nổi giận vì đối phương đã phá hỏng cơ hội tốt của mình, đồng thời không hiểu tại sao cô Phương lại biết được kế hoạch này.

Có chuyện gì vậy?

Giám thị chạy tới từ xa hỏi.

Bạch Tố Khoan đáp:

"À, vừa nãy tôi thấy em ấy trông như sắp ngất nên chạy tới đỡ. Em ấy bảo đau bụng, chắc là tới tháng."

Trong khi nói chuyện, cô vẫn nắm chặt cổ tay Lưu Phượng Tảo khiến cô ấy không thể cử động được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!