Sáng sớm, trong một căn phòng trên tầng hai của nhà trọ Đông Thăng, tiếng ê a của trẻ con vang lên liên tục.
Bà Ngô và Nhị Nha đang mặc quần áo cho hai đứa trẻ, cặp song sinh long phụng y như cục bột, trắng hồng đáng yêu, xinh xắn như búp bê.
Nhị Nha còn nhỏ tính tình hồn nhiên, luôn thích sờ nắn cánh tay tròn trịa như khúc ngó sen của em bé, hít hà mãi không thôi.
Mẹ cô bé giục cô bé đi pha sữa bột, nhưng Nhị Nha chỉ đáp lại chứ chẳng chịu động đậy, vừa tiếp tục vuốt v3 đứa bé vừa nói:
"Đêm qua bà chủ không về, nếu con mà có đứa bé dễ thương thế này, con sẽ chẳng bao giờ bù đầu vào mấy chuyện linh tinh đâu! Mẹ ơi, hay là mình trộm em bé đi, trốn về lại Quan Ngoại nha mẹ?"
Mẹ cô bé đang bận rộn với công việc trong tay, không ngẩng đầu lên mà quát một câu:
"Đi pha sữa ngay, cả ngày toàn suy nghĩ ngáo ngơ."
Nhị Nha mắc chứng động kinh từ khi còn trong bụng mẹ, trí thông minh hơi kém so với bạn bè đồng trang lứa.
Dù không hẳn là ngốc nghếch, nhưng ở độ tuổi mười một, mười hai, trí óc cô bé chỉ tương đương với những đứa trẻ tám, chín tuổi.
Có người gõ cửa, bà Ngô đoán chủ nhà trọ lại đến nữa, vội vàng liếc mắt ra hiệu Nhị Nha không được nói gì, sau đó bà ấy tươi cười đi ra mở cửa.
"Ờ gì ấy nhể, thoắt cái đã ở đây gần một tháng rồi, ngày mai là đến hạn đóng tiền thuê nhà, các vị có định thuê nữa không? Con gái lớn của bà đâu rồi? Tối qua tôi không thấy cô ấy về, đã có tin tức gì về chàng rể quý chưa?"
Chủ trọ hỏi một tràng dài.
"Ôi dào, đừng nhắc nữa. Nghe nói có người gặp con rể tôi ở phủ Thiên Tân, sáng sớm hôm qua con gái lớn tôi đã đi tìm rồi. Nếu lần này vẫn không tìm thấy, chúng tôi cũng không mong đợi gì nữa, chắc quay về Quan Ngoại thôi."
Bà ấy lớn tiếng trả lời, khiến cả những người ở dưới tầng cũng nghe thấy. Đúng lúc đó Bạch Tố Khoan vừa trở về đang bước lên cầu thang, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Chủ trọ chào hỏi:
"Cô về rồi đấy à? Có tin tức gì của cậu nhà không?"
Bạch Tố Khoan chỉ xấu hổ đỏ mặt cười gượng.
Thấy cô uể oải, chủ trọ cũng không tiện hỏi thêm, đành tìm cớ rời đi.
Sau khi vào phòng, gương mặt Bạch Tố Khoan như bừng sáng nhờ hai đứa bé đáng yêu như cục bột. Chúng vừa uống sữa vừa mở to đôi mắt đen láy, chăm chú nhìn cô.
Cô lần lượt bế từng đứa lên hôn hít, sự ấm áp và thơm tho của hai đứa nhỏ làm trái tim người ta như muốn tan chảy.
Cô tự nhủ mình nhất định phải thành công, chưa đến phút cuối cùng tuyệt đối không được lộ ra điều gì, vì hai đứa nhóc này là điểm yếu của cô.
May là sắp kết thúc rồi, lần này cô trở về để thay quần áo. Hôm nay trường nữ sinh Thanh Tâm mời những phụ huynh đưa ra kiến nghị đến trường để bàn cách giải quyết vụ đuổi học Lưu Phượng Tảo. Người đông thế mạnh, Bạch Tố Khoan định nhân cơ hội này đẩy gia đình Vương Hủy lên đầu ngọn gió dư luận.
Vụ của Vương Nhị mặt rỗ vừa mới nổ ra hồi đêm, đến sáng sẽ thúc đẩy thêm một bước nữa. Thời gian có vẻ gấp gáp, nhưng chính điều này sẽ khiến đối thủ không kịp trở tay, mất cơ hội chống đỡ!
Trong lòng đang tính toán, Bạch Tố Khoan bỗng nghe thấy tiếng xâu lá sắt leng keng bên ngoài, ngay sau đó là tiếng rao của ông Đinh Nhị.
Cô giật mình.
Hôm qua cô và ông Đinh Nhị đã khống chế Vương Nhị mặt rỗ cả ngày lẫn đêm. Sau khi giải quyết gã xong họ mới tách ra, tính từ lúc đó đến giờ mới qua hơn nửa tiếng. Vậy mà ông Đinh Nhị lại tới đây, chắc hẳn phải có chuyện gì quan trọng. Cô vội vàng đặt hai đứa bé xuống rồi đi ra ngoài.
Phía sau, tiếng càu nhàu của Nhị Nha vang lên:
"Ôi trời! Đã nói là không được đặt trẻ con lên tấm vải bố thô ráp rồi mà, đâm vào mông đấy, ôi, lo mệt hết cả hơi..."
...
"Ông Hai, có chuyện gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!