Chương 12: Cậu ấm đào hoa (1)

Mây bay cuồn cuộn, bầu trời như sắp có tuyết rơi.

Trước cửa trạm tàu hỏa đỗ kín ô tô và xe kéo, các tài xế khoanh tay rụt cổ chờ khách.

Tàu chạy đến từ phủ Thiên Tân vừa vào ga, đầu máy nhả ra một luồng hơi nước lớn phủ kín cả sân ga. Các toa tàu mở cửa, hành khách xách túi to túi nhỏ lũ lượt kéo xuống, ai cũng mặc áo lông chồn, đội mũ lông cáo, hoặc mặc áo bông dày cộm, như thể muốn quấn cả chăn để chống chọi với cái lạnh.

Mùa đông ở Bắc Bình lạnh đến mức chó cũng chết rét, nhiều người từ miền Nam đến đây thường không chịu nổi rét buốt kiểu này.

Nhưng giữa dòng người đó, có một người trông rất khác biệt – tóc bóng lộn, âu phục chỉn chu, không mũ, không áo khoác ngoài, trông có vẻ ngay cả quần giữ nhiệt bên trong cũng chẳng mặc.

"Ối chà! Dân miền Nam từ đâu đến đây vậy! Chịu rét giỏi ghê!"

Mấy người kéo xe trêu ghẹo.

Nhưng các quý cô quý bà xung quanh lại khác hẳn, ai nấy đều phấn khích như tình cờ gặp được Triệu Đan hay Kim Diệm, cùng reo lên:

"Oa, sành điệu, sành điệu, thật sành điệu!"

Bọn họ đâu quan tâm anh mặc phong phanh hay không, ai nấy đều si mê gương mặt của anh đến mức mắt hiện đầy sao.

Phải nói là anh đẹp đến khó tin.

Mái tóc đen dày xoăn tự nhiên! Góc nghiêng tuyệt mỹ như được điêu khắc! Sống mũi cao vút, đôi môi luôn khẽ nhếch lên.

Rõ ràng đã lạnh như chó rồi nhưng anh vẫn nhất quyết giữ phong thái trước mặt các người đẹp.

Tất nhiên, là một tay chơi chính hiệu đã quá quen với tình cảnh này rồi, anh chẳng đời nào hạ mình đáp lại ánh nhìn ngưỡng mộ đó.

Anh coi người đẹp như không khí, chân dài sải bước, mắt nhìn thẳng, như cơn gió lốc nghênh ngang lướt qua đám phụ nữ đang thèm thuồng nhỏ dãi.

Ra khỏi nhà ga, trước mắt anh là Hoàng Thành phồn thịnh tấp nập.

Hai tùy tùng Sài Đại và Sài Nhị nhìn tòa tháp canh Chính Dương Môn sừng sững cao vút ở phía xa, thốt lên: Oa, trông vui thế!

Cậu ấm dân chơi giận không có chỗ trút:

"Vui gì mà vui! Ông mày lạnh cứng người rồi đây này! Còn vui nữa!"

Hai tên tùy tùng vội vàng im bặt, chạy đi chặn xe kéo.

"Cậu Mười à, đã bảo lúc đi ngang qua phủ Thiên Tân cậu nên mua cái quần bông rồi, mặc vào ấm lắm đấy."

Sài Đại sờ sờ ống quần của mình, chưa nói xong đã bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của cậu chủ, sợ đến mức vội vàng ngậm miệng lại.

Lúc ở phủ Thiên Tân cậu ta đề nghị mua quần bông đã bị cậu chủ mắng cho vuốt mặt không kịp. Cậu chủ nhà họ là người phong lưu, sao có thể mặc thứ khó coi đó được!

Ba người lên ba chiếc xe kéo, Sài Đại bảo người kéo:

"Đến trường nữ sinh Thanh Tâm!"

Lần này cậu chủ đến để tìm mợ chủ, tuy không biết địa chỉ nhà mẹ đẻ của mợ chủ nhưng lại biết em vợ học ở trường nữ sinh Thanh Tâm.

Khi xe kéo định chạy đi, cậu chủ nói:

"Khoan đã, ghé cửa hàng đồ da trước!"

Sài Đại thấy cũng đúng, nếu không mặc dày hơn chắc cậu chủ sẽ cứng đơ người luôn mất.

Người kéo xe vừa chạy vừa hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!