Căn nhà ẩn cư biệt lập của nhà họ Mễ chia thành khu trước và khu sau. Phía trước là tứ hợp viện ba sân, còn phía sau là một ngôi nhà hai tầng. Phòng của Mễ Cấn Liên nằm ở ngôi nhà hai tầng này, so với kiến trúc nhà gỗ truyền thống của khu trước thì tòa nhà mang phong cách châu Âu này khá nổi bật.
Tầng hai có một sân thượng, đứng ở sân thượng có thể nhìn thấy mọi thứ ở con hẻm phía sau
- những người bán hàng rong gánh hàng rao bán, lũ trẻ chơi đá cầu và con quay, còn có thể ngắm bầu trời, mây trôi, đàn chim bồ câu vút bay qua…
Nhưng ngày nào cũng chỉ nhìn thấy những cảnh này, Mễ Cấn Liên chán lắm rồi!
Cô ta muốn ra ngoài, muốn đến trường, nhưng cha cô ta không cho phép. Hồi nhỏ từng có một thầy tướng số xem quẻ cho ông ta, nói rằng năm ông ta bốn mươi lăm tuổi sẽ gặp vận hạn, có thể gặp tai nạn đổ máu hai lần.
Cái chết của Bạch Ninh thị được coi là ứng nghiệm một nửa quẻ, vì vậy ông ta cực kỳ tin tưởng vào điều đó.
Để tránh họa sát thân thứ hai, cả nhà họ Mễ đã ẩn cư trong khu nhà biệt lập này, rất ít khi ra ngoài, ngay cả việc học của các em cũng chuyển sang học tại nhà.
Ẩn cư hai mươi ngày hay nửa tháng thì còn chịu được, nhưng duy trì tình trạng không thấy ánh mặt trời trong thời gian dài thế này Mễ Cấn Liên làm sao chịu nổi, ngày nào cô ta cũng đập phá đồ đạc để trút giận.
Mỗi khi nghe thấy tiếng đập phá, ông Mễ và bà Mễ chỉ biết bất lực lắc đầu. Hồi đầu khi khuôn mặt con gái bị thương bê bết máu, họ nghĩ chắc rằng đã bị hỏng cả mặt rồi.
Nhưng sau thời gian điều trị, khuôn mặt dần hồi phục, dù vẫn còn sẹo nhưng không đáng sợ như tưởng tượng, chỉ cần đánh phấn nhiều một chút thì vẫn đẹp rạng rỡ.
Nhưng cũng chính vì thế mà ông Mễ càng lo lắng nhà họ Bạch sẽ tìm cách trả thù.
"Lòng người không cân bằng, gia đình ta bình an vô sự, còn họ thì một người chết một người ngồi tù, làm sao mà cam lòng bỏ qua được."
Ông ta dặn vợ nhất định phải trông chừng các con cẩn thận, năm nay tuyệt đối không được ra ngoài. Khi thấy thông báo đuổi học Bạch Oánh Oánh của trường nữ sinh Thanh Tâm đăng lên báo, ông ta vô cùng hả hê, gọi quản gia Ngụy Tam tới bảo đối phương nhanh chóng liên hệ với các tờ báo khác để đăng lại, làm cho dư luận dậy sóng.
Bà Mễ thấy vậy thì không hiểu, nói:
"Vừa mới nói là sợ lòng người không cân bằng, sao giờ lại muốn quật xác vậy?"
Mẹ con nhà họ Bạch đã thê thảm lắm rồi, danh tiếng khó nghe vô cùng, bà Mễ không hiểu tại sao chồng mình lại muốn bôi nhọ họ thêm nữa.
Bà ta nói:
"Nếu ba đứa con còn lại của nhà họ Bạch biết chuyện này, chẳng phải càng muốn quyết sống mái với chúng ta sao!"
Ông Mễ hừ khẩy một tiếng nói:
"Đúng là suy nghĩ của đàn bà!"
Bà Mễ sững sờ, thật sự không hiểu nổi.
Ông Mễ nói:
"Tam sao thất bản, đổi trắng thay đen, sức mạnh của dư luận đủ để làm mờ ranh giới giữa đúng và sai, giữa thật và giả. Chỉ cần có nhiều người nói thì người ta sẽ tin lời đồn là sự thật. Tôi làm như vậy mới có thể hoàn toàn ngăn cản đám con cái nhà họ Bạch trả thù!"
Ông ta nói với vẻ nham hiểm:
"Bà nghĩ đi, nếu khi bọn chúng trở về cũng không thể phân biệt thật giả được, mà còn nghi ngờ mẹ và em gái mình làm những chuyện như thế thì sao?"
Bà Mễ như bừng tỉnh đáp:
"Đúng vậy, bọn chúng xa nhà tám, chín năm rồi. Mẹ và em gái không có cách nào sống nổi nên phải bán mình, nghe hợp lý quá mà."
Ông Mễ cười khẩy:
"Bọn chúng còn mặt mũi lật lại vụ án sao? Nếu thật sự lật lại vụ án, chẳng phải sẽ khiến tai tiếng của mẹ và em gái bị bới móc lần nữa sao?"
Bà Mễ vỗ bàn khen ngợi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!