Chương 4: Mục tuyết tình

"Ta chịu thua! Chịu thua…"

Trong phòng ăn chỉ còn lại tiếng cầu xin đầy hoảng loạn của Phùng Đức. Những đệ tử ngoại môn ở xung quanh đều kinh ngạc nhìn nhau, bắt đầu bàn tán xôn xao.

Ánh mắt mọi người nhìn Trần Vũ cũng đều thay đổi, ngay cả một số đệ tử lâu năm Thông Mạch Kỳ cũng không còn khinh thường hắn nữa.

"Quả nhiên trong Vân Nhạc Môn này thì nắm đấm ai to hơn thì có thể dạy dỗ người khác… Chẳng qua là… ta thích!"

Trần Vũ khẽ cười, thổi nắm tay của mình một cái. (giống bắn súng á)

Hắn chẳng để ý tới Phùng Đức nữa, quay mình trờ lại bàn ăn rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến, làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc không thốt nên lời.

"Sao tên Phùng Đức này lại bại một cách thảm hại như vậy?"

"Một quyền đánh bay! Ba chiêu nghiền ép! Dù là Thông Mạch Kỳ ra tay cũng không hơn được đi…"

Trên mặt một vài đệ tử ngoại môn vẫn còn kinh nghi. Suy cho cùng thì thực lực của Phùng Đức trong hàng đệ tử Đoán Thể Kỳ cũng ở tốp đầu.

Đúng lúc này!

Một thiếu niên anh tuấn mặc áo bào xanh đi vào thực đường.

Sao lại thế này…

Thiếu niên áo xanh ngạc nhiên khi thấy cảnh Trần Vũ đánh bại Phùng Đức. Ngay lập tức gã lâm vào suy tư, vẻ mặt âm trầm bất định.

Vương sư huynh!

"Vương Lăng Vân sư huynh!"

Một vài đệ tử gần đó khi thấy gã đều cung kính chào hỏi. Nhưng vẻ mặt Vương Lăng Vân lại rất khó coi, gã mới bước vào Thực đường đã phải chứng kiến một màn như thế kia.

Ngay vừa tối qua thôi, gã đã bóp chết kỳ ngộ của Trần Vũ, hơn nữa còn nói rõ rằng không còn xem hắn là đối thủ của mình nữa.

"Phùng sư đệ, ngươi sao rồi?"

Vương Lăng Vân khôi phục lại vẻ mặt, đi đến đỡ Phùng Đức dậy, lộ ra vẻ quan tâm sâu sắc. Nhưng thật ra, quan hệ giữa hai kẻ này rất bình thường, thậm chí chỉ chào hỏi lẫn nhau mấy lần mà thôi.

Chẳng qua, Vương Lăng Vân muốn chính miệng Phùng Đức xác nhận lại sự tình kia. Nghĩ lại thì gã chỉ mới vừa tới, chỉ kịp thấy một quyền cuối cùng của Trần Vũ, nháy mắt đã đánh bại Phùng Đức mà chưa biết gì về sự tình trước đó cả.

"Là Vương sư huynh à, thật tốt quá…"

Phùng Đức lộ ra vẻ vui mừng vì biết rất rõ quan hệ đối địch của Vương Lăng Vân và Trần Vũ. Hơn nữa, trong tông môn, Vương Lăng Vân vẫn luôn áp chế Trần Vũ, luôn làm khó làm dễ ở mọi mặt.

"Chậc chậc… Vương Lăng Vân cũng tới rồi, lần này có chuyện vui rồi đây!"

Đám người xem náo nhiệt xung quanh lại càng hào hứng, trông ngóng nhiều hơn.

Rất nhanh, Phùng Đức đã kể hết quá trình chiến đấu của lúc nãy cho Vương Lăng Vân nghe.

"Sao lại như vậy? Mới có bao lâu đâu mà thực lực của hắn lại tăng vọt như vậy?"

Vương Lăng Vân đang tự hỏi trong lòng. Rồi dần gã bắt đầu nghi ngờ. Thực lực Trần Vụ bao tăng như vậy là vô cùng đáng ngờ, thậm chí là khác thường!

"Trong khoảng thời gian ngắn mà thực lực lại tăng vọt như vậy thì chắc chắn là dựa vào ngoại vật, ví dụ như mấy loại thiên địa linh dược trong truyền thuyết hay là linh đan diệu dược nào đó mà thôi."

Đầu óc Vương Lăng Vân xoay chuyển nhanh chóng.

Ánh mắt gã lại liếc nhìn Trần Vũ đang ngồi gặm móng heo ở đằng kia. Nhưng mà tiểu tử này không thể có tài sản như vậy, trừ khi là…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!