Chương 150: Lệnh bài

Trong cơn mông lung, Trần Vũ cảm giác ý thức thần trí của mình như một đám lửa cháy hừng hực, càng đốt càng vượng, tựa như hóa thành dã thú nguyên thủy, băng qua vô số mưa giông bão tố.

Không biết ngọn lửa khô nóng đốt cháy mất bao lâu, bộ thân thể này tựa như có sức bền bỉ khôn cùng, không hề biết mệt mỏi. Hắn như một con ngựa hoang chạy nước rút, băng qua hết chặng này đến chặng khác, sừng sững không ngã.

Trước người hắn là một thân thể mềm mại trắng mịn, hương thơm nồng nàn...

Qua rất lâu sau đó...

Cuối cùng thân thể của Trần Vũ cũng cảm thấy một trận cảm giác mệt mỏi uể oải ập đến, từ từ ngã gục xuống người bên dưới, an nhàn tiến vào giấc ngủ.

Không biết trải qua bao lâu...

Trần Vũ tỉnh lại, thoáng duỗi cái lưng nhức mỏi một cái, mở mắt ra.

Trong tầm mắt là một gương mặt xinh đẹp, thân thể hoàn mỹ no đủ nằm dưới thân mình, trên làn da trắng ngần này vẫn còn lưu lại chút tàn dịch và xuân ý sau trận điên cuồng vừa rồi.

-... Thu Hinh Nhi!

Trần Vũ giật thót, đột nhiên nhớ lại một vài mảnh ký ức điên cuồng ngày hôm qua.

Cho dù hắn ngờ nghệch chậm hiểu thì cũng đã rõ chuyện gì xảy ra.

Rất nhanh, một màn cảnh tượng khiến huyết mạch dâng trào đã hiện lên trong đầu.

Trái tim thần bí của hắn có sức miễn dịch rất cường đại đối với những kịch độc hoặc lực lượng gây hại, nhưng đối với lực lượng tăng phúc ở phương diện kia của nam nhân thì lại không hề bài xích chút nào.

Ít nhất, lúc hạt châu màu sắc sặc sỡ kia nổ tung, tản ra mùi thơm ngát thì thân thể lại chủ động nghênh hợp (*).

(*) hài lòng nghênh đón

Hơn nữa, Thu Hinh Nhi lại chủ động dâng lên, chẳng khác nào củi khô gặp lửa lớn, quả thật không thể cứu vãn.

Đúng lúc này, thân thể giai nhân xinh đẹp nằm bên dưới chợt khẽ động.

Thu Hinh Nhi mở đôi mắt trong suốt như làn thu thủy ra, khoảng khắc vừa nhìn thấy Trần Vũ thì chợt lâm vào sững sờ, hoảng hốt đến ngây người.

Ngay lập tức, gương mặt của Thu Hinh Nhi liền trở nên đỏ bừng e thẹn, sau đó lại lộ ra một tia phẫn nộ và lạnh lùng.

Hừ!

Nàng vừa định cử động thì phát hiện thân thể, nhất là hai chân đau đớn nhức nhối, vị trí bí mật truyền đến cơn đau râm rỉ, gần như không thể nhúc nhích nổi.

Khó mà tưởng tượng được trong giấc mộng dài dằng dặc đó, bão tố đã càn quét bao lâu.

- Ngươi... ngươi vậy mà...

Trong đôi mắt xinh đẹp của Thu Hinh Nhi thoáng hiện sát cơ mãnh liệt.

Nàng muốn động thủ những tứ chi tê dại vô lực, lại bị đối phương đè trên người, căn bản không thể động đậy.

- Hắc hắc, Thu sư tỷ, biểu tình của ngươi dường như rất kinh ngạc, còn có chút không cam lòng. Lẽ nào ta nhớ nhầm, không phải người khác chủ động?

Trần Vũ mỉm cười nói.

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng của hắn thì rất sảng khoái, lần này chiếm được tiện nghi lớn.

- Ngươi...

Thu Hinh Nhi xấu hổ phẫn nộ tới cực điểm, vô thức che mặt mình lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!