Chương 47: (Vô Đề)

Cố Khê từ chối nằm ngoài dự đoán, Dương Dương và Nhạc Nhạc tranh cãi với cô ta cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán; hai sự đả kích trầm trọng này khiến Quách Nguyệt Nga càng có cơ hội phát tác sự ngang ngược của mình.

"CỐ KHÊ! CHÚ BẮT NẠT TÔI, CON CHÚ CŨNG BẮT NẠT TÔI! CHÚ CÓ LƯƠNG TÂM LẮM, THỰC SỰ RẤT CÓ LƯƠNG TÂM!"

"Ba cháu có lương tâm hay không chỉ cần ông bà nội biết là đủ rồi, chúng cháu không cần phải có lương tâm đối với dì!"

"CỐ KHÊ! CHÚ NGHE THẤY CHƯA! NGHE THẤY CHƯA! ĐÂY LÀ HAI CON TRAI"NGOAN NGOÃN

"MÀ CHÚ ĐÃ DẠY DỖ ĐÓ!"

"DƯƠNG DƯƠNG NHẠC NHẠC! Các con mau mở cửa ra cho ba!"

"Dì chê bai cha cháu dạy con không tốt, vậy chắc dì dạy dỗ anh Hoài Chí tốt lắm nhỉ, cần gì phải mất công tới tìm ba chúng cháu xin xỏ việc làm."

"Con tôi tìm không được việc không phải do ba ba hai đứa bất công hay sao?!!"

"Việc này có thể trách ba ba cháu sao? Ba cháu muốn dạy phụ đạo cho anh Hoài Chí, anh ấy nói ba cháu xen vào việc của người khác, còn mắng ba cháu là không biết dạy dỗ con cái.

Lúc anh Hoài Chí sắp thi trung học, ba ba cháu muốn hướng anh ấy học nghề thì dì lại chê thô thiển, không chịu nghe, cứ muốn anh ấy cái gì mà phải chuyên ngành tin học, giờ còn đến trách cứ ba chúng cháu, dì đừng đổ hết tội lỗi lên đầu ba cháu!Cháu, các cháu……Chúng cháu làm sao, hai bọn cháu cái gì cũng nhớ rõ hết!

"Nếu không phải từ nhỏ luôn được căn dặn cẩn thận thì bọn chúng căn bản chẳng muốn gọi người kia một tiếng"anh trai.Các cháu, các cháu……

"Không nghĩ tới hai đứa nhóc này thế mà lại nhớ rõ mồn một chuyện của nhiều năm trước, Quách Nguyệt Nga chột dạ nóng nảy, cô ta lại giở ngay món nghề mình sành sỏi nhất, ngồi bệt xuống dưới đất, cố nặn ra mấy giọt nước mắt, đập tay xuống mặt đất gào lên:"ĐẾN MÀ XEM…… MAU ĐẾN MÀ XEM NGƯỜI NGOÀI BẮT NẠT MẸ CON NHÀ TÔI……Ai ai cũng đều có mắt!

Là ai bắt nạt ai, trong lòng mọi người đều rõ ràng!

"Tiếng nói đanh thép đầy phẫn nộ của Nhạc Nhạc truyền xa. Quách Nguyệt Nga vỗ đùi gào khóc, lại bắt đầu giở trò:"TRỜI ƠI—–! HOÀI CHÍ NHÀ TÔI THẾ LÀ HẾT RỒI, KHÔNG SAO XIN ĐƯỢC VIỆC. CỐ KHÊ, CHỈ CẦN MỘT CÂU CỦA CHÚ THÔI MÀ CHÚ TUYỆT TÌNH KHÔNG CHỊU MỞ MIỆNG, CÒN MẶC KỆ HAI CON TRAI Ở NGOÀI NÀY MẮNG NHIẾC TÔI!

TRONG LÒNG CHÚ CĂN BẢN KHÔNG CÓ ANH HAI, CĂN BẢN KHÔNG COI CHÚNG TÔI LÀ NGƯỜI MỘT NHÀ!Trong lòng dì có ba ba chúng cháu sao? Dì mua sủi cảo, mua mỳ chưa bao giờ trả tiền, con dì mua nhà cũng đòi ba ba cháu tiền, đã bao giờ dì thương lấy ba ba cháu chưa?

Suốt đêm qua ba cháu sốt cao, dì không chỉ không lo lắng bệnh tình của ba sẽ chuyển biến nặng hơn mà còn cố chấp bắt ba ba thức dậy, cũng mặc kệ trời đang có tuyết, bắt ba ba ra ngoài chịu rét.

Dì nói ba cháu bỏ mặc con trai dì chứ gì, được, cháu sẽ không để ba ba quản chuyện này nữa, muốn ra sao cũng kệ!Tôi sao không đưa chú ấy tiền chứ, là chú ấy nói không cần!Tiền dì cả trả, ba ba cháu cũng không chịu cầm, nhưng sao dì cả vẫn ép được ba ba nhận?Các cháu……"

Hai đứa mỗi đứa một câu tấn công, những câu phản biện của Quách Nguyệt Nga ngày càng yếu thế. Từ lão gia cùng Từ nãi nãi ngồi trong nhà nghe thấy rất hả hê. Đối mặt với dì hai đang khóc lóc om sòm, hai cậu nhóc cũng hoàn toàn dửng dưng.

Đường cùng nên Quách Nguyệt Nga đành khóc lóc kêu lên the thé:

"CỐ KHÊ! CỐ KHÊ! CHÚ RA MÀ NHÌN HAI CON TRAI BÁO BỐI CỦA MÌNH ĐI, NHÌN CHÚNG BẮT NẠT TÔI RA SAO!"

Cố Triêu Dương cũng cao giọng chặn họng cô ta:

"MỌI NGƯỜI CŨNG TỚI ĐÂY MÀ XEM, XEM DÌ HAI CHÚNG CHÁU TỚI BẮT NẠT BA BA!"

MÀY! BỌN MÀY!!! Quách nguyệt Nga ôm ngực, suýt chết ngất.

"Có chúng cháu ở đây, dì đừng hòng tiếp tục bắt nạt ba ba!" Anh em hai đứa không chịu yếu thế.

"CỐ TRIÊU DƯƠNG! CỐ TRIÊU NHẠC! Các con mau mở cửa cho ba!" Cố Khê đã tức giận tới nỗi đạp cửa trong phòng. Dương Dương và Nhạc Nhạc áp chế sợ hãi, tay nắm chặt, đứng chặn trước mặt dì hai, kiên quyết bảo vệ ba ba.

"BA! MẸ! CÁC NGƯỜI ĐỂ NGƯỜI NGOÀI TỚI ĐÂY BẮT NẠT CON DÂU VÀ CHÁU TRAI CỦA HAI NGƯỜI SAO?!! BA MẸ! BA MẸ PHẢI ĐỨNG RA LÀM CHỦ CHO CON VÀ HOÀI CHÍ!" Mắng không lại Dương Dương và Nhạc Nhạc, Quách Nguyệt Nga lại quay ngoắt sang dựa dẫm vào cha mẹ chồng.

Nhạc Nhạc chán ghét nói: "Ông bà nội biết ai đúng ai sai, biết ai mới là người thật tâm hiếu thuận với ông bà. Lúc ông bà nội sinh bệnh, dì có từng tới chăm sóc hay không, anh Hoài Chí có từng tới đây hay không? Anh ấy từng xới cho ông bà nội được một bát cơm nào chưa?!!

Dì còn không biết xấu hổ tới tìm ông bà nội, bọn cháu thấy thẹn thay cho dì!CỐ KHÊ! CỐ KHÊ! CON TRAI CHÚ SẮP BỨC CHẾT TÔI RỒI!Hôm nay không phải do bọn cháu, mà là chính dì đến gây sự trước!CỐ TRIÊU DƯƠNG! CỐ TRIÊU NHẠC! Đừng để ba phải đánh các con!" Cố Khê dùng sức lay cửa sắt, cậu vô cùng vô cùng nổi giận…

Mắt thấy cửa nhà sắp bị ba lay hỏng, Dương Dương và Nhạc Nhạc sợ hãi cắn cắn môi, nhưng nhất quyết không chịu yếu thế lùi bước trước mặt dì hai.

Lúc này, ngoài cổng truyền đến những tiếng đập cửa huỳnh huỵch, bỗng nghe tiếng hô to của một người:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!