Chương 40: (Vô Đề)

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mua cho con trai rất nhiều, rất nhiều thứ; để ăn, để dùng, để mặc, để chơi, nhưng mấy món đồ chơi do lời khuyên của Từ Mạn Mạn nên đã để lại Doanh Hải.

Hai người cũng mua cho Từ lão gia và Từ nãi nãi rất nhiều thứ, nào là thuốc bổ, quần áo giữ ấm, mấy món đồ nâng cao sức khoẻ..v..v.., nhưng có một điểm kỳ lạ là, chỉ có độc Cố Khê là bọn họ không tặng bất cứ thứ gì.

Nhận được những món quà thế này, Dương Dương và Nhạc Nhạc ngay từ đầu có điểm không thể tin nổi, nhưng sau khi hai thúc thúc vụng trộm nhìn bọn chúng thì chúng cũng ngầm hiểu được, vả lại được cả sự đồng ý của ba ba nên lũ trẻ vô cùng cao hứng, cùng hai người kia ôm một đống đồ lên lầu.

Trong đống quà tặng đó, chúng thích nhất chính là chiếc laptop, máy ảnh và máy quay.

***

Dọn dẹp xong xuôi, Cố Khê lại ngồi cạnh lò sưởi đan áo, tuy hai người kia đã mua cho đứa nhỏ vài bộ quần áo len, hơn nữa so với chiếc áo len trên tay cậu thì chúng còn ấm áp hơn, nhưng Cố Khê không có ý định ngừng lại.

Đan được tầm hai mươi phút, rèm cửa đã có người xốc lên, hai người nọ đi vào. Vừa thấy việc Cố Khê đang làm, trong bụng bọn hắn lại thầm thở dài, bước tới.

Trước khi Kiều Thiệu Bắc đưa tay đến, Cố Khê đã tự giác cất áo len vào trong túi, theo tiến độ này thì đến tất niên cậu không có khả năng đan xong cho lũ nhỏ rồi, nhưng giờ chúng cũng đã có quần áo mới, cậu có thể từ từ đan cũng được.

"Tiểu Hà, lên lầu một chút đi, bọn anh có chuyện muốn nói với em."

"Tiểu Hà, con lên lầu đi, hôm nay đi ngủ sớm một chút." Từ nãi nãi lên tiếng đuổi người. Kiều Thiệu Bắc nhanh tay, cầm trước túi len của Cố Khê, Triển Tô Nam trực tiếp nắm lấy tay cậu, kéo ra ngoài.

Từ nãi nãi sắc mặt tỉnh bơ ra đóng cửa, làm bộ không thấy tình ý lộ liễu hai người kia tỏ ra với Cố Khê.

***

Cố Khê cũng có chuyện cần nói với hai người này, vừa vào trong phòng, Cố Khê nói thẳng:

"Tô Nam, Thiệu Bắc, sau này đừng mua nhiều thứ như thế cho Dương Dương và Nhạc Nhạc nữa, hai đứa còn bé, đừng nên tiêu nhiều tiền cho chúng như vậy, sẽ không tốt cho bọn nó."  Tuy hai người này trên thực tế là cha đẻ của bọn nhỏ, nhưng cậu cũng không muốn để cho bọn hắn phải tiêu xài hoang phí không cần thiết như thế cho hai con trai.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không để tâm, nói:

"Sẽ không, Dương Dương Nhạc Nhạc hiểu chuyện như vậy, sẽ không bị làm hư." Bọn hắn thiếu đứa nhỏ nhiều lắm, mấy thứ này có là gì chứ, lại chẳng mấy đáng giá, đương nhiên những lời này bọn hắn nào dám nói ra.

Thấy sắc mặt Cố Khê nghiêm túc, Kiều Thiệu Bắc nhanh chóng lái hướng câu chuyện, hai người lôi kéo Cố Khê nói đủ thứ chuyện đông tây, rồi tiễn cậu về phòng ngủ, hơn nữa còn tịch thu túi len của Cố Khê, đây mới là mục đích chính bọn hắn kéo Cố Khê lên lầu.

Tiến độ đan áo sở dĩ chậm như thế suy ra tất cả cũng tại hai người nọ quấy rối, Cố Khê có muốn tranh cũng chẳng tranh được với bọn họ, nên cậu đơn giản xuống nhà đánh răng rửa mặt rồi về phòng nghỉ ngơi.

Ngày mai là sinh nhật của hai con trai, xem ra hai người kia nhất định phải tổ chức thật tưng bừng, cậu rất muốn nói với hai bọn hắn rằng, không nên tiêu xài nhiều tiền thế cho lũ nhỏ.

Bọn chúng còn bé, quen sống tiết kiệm, tự dưng mua sắm nhiều đồ đắt tiền như thế, cậu sợ sẽ ảnh hưởng tới tính cách và nhận thức của bọn nhỏ.

***

Trở lại phòng, thấy trên giường là hai đứa trẻ suốt cả buổi tối vui vẻ, đến nỗi đang ngủ mơ còn bật cười khúc khích, Cố Khê lau nước miếng trên khóe miệng của Nhạc Nhạc, cởi bớt quần áo, tắt đèn và lên giường.

Trong bóng đêm, Cố Khê trợn tròn mắt, chất chứa nhiều suy tư như mấy đêm nay, không thể tĩnh tâm được.

Ban ngày, trên đường trở về nhà, khi bị Triển Tô Nam cầm tay, cậu thật sự hoảng loạn kinh hãi, tay Triển Tô Nam thật ấm áp biết bao, cũng như người. Nhưng ngay sau một giây dao động đó, cậu tỉnh táo lại, chính cậu cũng không còn cảm giác được trái tim đang đập liên hồi nữa.

Che ngực, Cố Khê thở dài thật sâu, bọn hắn chẳng lẽ không phát hiện cậu đã không còn là cậu trước kia nữa sao? Chẳng lẽ, không phát hiện ra cậu đã già đi sao? Đối với hai người nọ, cậu không nói nên lời tuyệt tình, nhưng nên làm thế nào để bọn hắn không phải tiếp tục lãng phí thời gian với cậu đây.

Vốn cậu cứ nghĩ không phản ứng, không làm gì để hai người kia chết tâm, nhưng chiều nay cái nắm tay kia của Triển Tô Nam đã khiến cậu hiểu ra được sự tình không đơn giản như cậu vẫn tưởng.

Lòng tràn đầy tơ rối, cậu trở mình, đưa lưng về phía con trai, Cố Khê nhắm mắt lại ép chính mình ngủ, chờ qua năm, vẫn nên tìm cơ hội nói rõ với bọn họ thôi.

***

Rạng sáng ba giờ, trên lầu hai, cửa một phòng bị người nào đó nhẹ nhàng hé mở, hai bóng người lén lút đi ra, trong lòng ôm thứ gì đó, rón ra rón rén đi đến cửa phòng cách vách.

Đầu tiên, hai người dán sát lỗ tai lên trên cửa nghe ngóng động tĩnh trong phòng, rồi một người thò tay cầm lấy núm vặn cửa, nhẹ nhàng dùng sức, cửa khóa. Cầm trên tay thứ gì đó giao cho người còn lại, người nọ ngồi xổm xuống, từ trong túi áo lấy ra gì đó, cắm vào lỗ chìa khóa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!