Có hai người đàn ông hỗ trợ nên suốt cả ngày nay dọn dẹp, công việc trong nhà cũng đã gần xong xuôi. Tuy không vất vả như mọi năm nhưng Cố Khê vẫn rất mệt. Xương cốt cậu tê buốt, thắt lưng cũng vì năm đó tự sinh cùng nhiều năm qua luôn phải đứng làm việc nên càng đau nhức dữ dội.
Buổi tối, Từ nãi nãi xua một đám người cả ngày làm việc mệt mỏi về phòng, bà ra tay làm cơm chiều.
***
Ăn cơm xong, Cố Khê ngồi bên lò sưởi đan nốt áo len, còn Dương Dương Nhạc Nhạc bởi vì cả ngày dọn dẹp mệt nhọc mà ngày mai còn phải đi thi nên chúng đã lên giường ngủ từ sớm rồi.
Vội đi tắm rửa rồi ru hài tử ngủ, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc xốc rèm cửa lên liền nhìn thấy Cố Khê với sắc mặt mỏi mệt đang ngồi kia đan móc. Hai người đi đến bên Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc cướp chiếc áo len còn dang dở trên tay cậu.
Cố Khê ngẩng đầu, nghe thấy Kiều Thiệu Bắc nói:
"Em hôm nay vất vả cả ngày rồi, nên sớm đi nghỉ ngơi đi."
Từ nãi nãi đẩy đẩy người Từ lão gia, hai vị lão nhân biết ý đi vào phòng trong. Cố Khế mỉm cười với hai bọn hắn, tay đoạt lại áo len, nói:
"Tôi không mệt, các anh mới vất vả suốt một ngày, mau đi ngủ đi."
Nói thật, Cố Khê thật sự không muốn làm phiền hai người nọ giúp đỡ, hơn nữa bọn họ vốn là thiếu gia quen sống an nhàn sung sướng, giờ mỗi ngày phải làm việc nhà, trong lòng Cố Khê rất áy náy.
Triển Tô Nam đánh bạo đặt tay lên vai Cố Khê, làm bộ không phát hiện thấy thân mình Cố Khê nháy mắt co lại, hắn khẽ xoa bóp hai vai cứng ngắc của cậu, khom người ghé vào tai cậu, thì thầm:
"Nước ấm trong bình đã sôi rồi, em mau đi tắm nước nóng đi, buổi tối sẽ ngủ ngon."
Cố Khê cũng muốn đi tắm rửa, hôm nay dọn dẹp cả ngày trời, người bẩn muốn chết. Né tránh luồng khí nóng đang phun vào lỗ tai mình của Triển Tô Nam, Cố Khê đứng lên cầm theo áo len, vẫn mỉm cười thản nhiên nói:
"Tôi lập tức đi tắm đây, các anh mau chóng đi nghỉ ngơi đi."
Triển Tô Nam quay người nhìn vào cánh cửa phòng trong, nói:
"Bác trai bác gái hẳn cũng đi ngủ rồi, chúng ta đi thôi."
Cố Khê cất áo len cùng cuộn len vào túi to, ho khan vài tiếng, xách theo túi đi cùng hai người ra khỏi phòng. Bên ngoài rất lạnh, Cố Khê vừa đi ra ngoài đã hắt xì.
Lúc này, một chiếc áo khoác lông chim rất ấm áp, mang theo nhiệt độ của người nào đó phủ trên người Cố Khê, Triển Tô Nam dìu cậu lên lầu, nói:
"Đừng đứng ngoài trời nữa, sẽ bị ốm đó."
Cố Khê bị động mặc Triển Tô Nam kéo lên lầu, khi cậu vào đến phòng mình, Kiều Thiệu Bắc tịch thu túi len, vẻ mặt đầy quan tâm, nói:
"Đừng đan nữa. Xương cốt em đau, hạn chế làm thôi. Buổi tối đừng tắm rửa, mai hãy tắm."
Cố Khê rất muốn cầm lại cái túi, nhưng cậu không muốn nói cho hai người này biết cậu phải đan xong áo cho hai đứa nhỏ trước tết. Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam sao lại không biết tâm tư cậu, chỉ là do bọn hắn làm bộ không rõ thôi.
Triển Tô Nam đẩy mạnh Cố Khê vào phòng rồi đóng kín cửa lại.
"Tiểu Hà, đi ngủ sớm một chút, bọn anh cũng đi ngủ đây."
Nói tiếng chúc ngủ ngon, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam vào căn phòng vốn là của hài tử, bây giờ nó đã thành phòng ngủ lâm thời của bọn hắn.
Nhìn cánh cửa vừa bị đóng lại, Cố Khê thở dài thật sâu, có chút bất lực. Cậu đã quen cuộc sống chỉ có một mình, nhưng trước mắt xem ra hai người kia đã quyết tâm chen vào cuộc sống của cậu. Hai người nọ rõ ràng đang muốn bồi thường cho cậu, nhưng ….
Đi đến bên giường, một tay chống bàn, một tay đỡ lấy thắt lưng, Cố Khê từ từ ngồi xuống. Cậu đã không còn muốn tiếp nhận bất cứ sự giúp đỡ của ai nữa, ân tình của cha mẹ nuôi trong tình cảnh đó cậu bất đắc dĩ phải thiếu nợ, nhưng còn hai người kia, cậu không muốn cũng không nguyện tiếp tục nợ nần thêm nữa.
Ngoảnh đầu, nhìn lũ nhỏ đang say giấc nồng, trên mặt Cố Khê toát lên một tia tiếu ý thản nhiên. Cậu cũng không ngờ hai con trai lại tiếp nhận hai người bọn hắn nhanh đến vậy, thân thể thiếu hụt nên cậu nhất định không thể có đủ tư cách của người cha giống một người nam nhân chân chính được.
Mười mấy năm qua, cậu luôn ép bản thân phải nghiêm khắc với bọn nhỏ, buộc mình nhẫn tâm bắt hài tử phải tự lập sớm, cậu sợ chính cậu một ngày nào đó không còn gắng gượng được nữa, lúc đó hai đứa con trai không biết chiếu cố chính chúng.
Che miệng áp chế ho khan, Cố Khê xoay người ngửa đầu nhìn về phía tủ quần áo có treo di ảnh của bà nội, bên tai lại vang lên những lời nhắn nhủ trước lúc ra đi của bà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!