Chương 18: (Vô Đề)

edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

______

Huyện Phổ Hà…… Ở trên bản đồ hóa ra thực có một địa phương rất héo lánh tên vậy. Nhìn tấm bản đồ điện tử trên màn hình máy tính, trong đầu Trang Phi Phi lại nhớ đến khuôn mặt của Từ Mạn Mạn. Thật khó tin là cô gái đó lại xuất thân từ một nơi nhỏ bé thế kia.

Người vùng quê, vô luận là khẩu âm hay cử chỉ hành động ít nhiều cũng sẽ có quê mùa, nhưng ở Từ Mạn Mạn lại hoàn toàn không có.

Khẩu âm của nàng rất chuẩn; phong cách ăn mặc vô cùng đơn giản nhưng phối cực kỳ phù hợp; tóc không nhuộm, không uốn, chỉ đơn giản buộc cao kiểu đuôi ngựa thoạt nhìn rất trẻ trung, thật giống như một cô gái chỉ mới 20 tuổi đầu.

Bất quá khí chất giản dị trên người nàng cũng thật phù hợp với xuất thân của nàng.

Từ sau khi theo lão bản từ Mĩ trở về, gần như toàn bộ tinh lực của Trang Phi Phi đều đặt hết lên việc tìm người. Trong quá trình đó, hắn tự nhiên cũng biết rõ sự tình năm đó giữa lão bản và người kia. Biết càng nhiều thì người ngoài cuộc như hắn lại càng vướng vào trong đó.

Nhất là mỗi khi nhìn thấy bộ dạng thống khổ của ông chủ, hắn cũng thực buồn khổ. Gần đây cuối cùng bọn họ cũng tra ra được một ít tin tức của người nọ nhưng chút ít này đối với ông chủ mà nói thì lại là tin tức không tốt chút nào, vì vậy trong lòng bọn họ cũng phi thường khó chịu.

Hắn cũng không nhất thiết phải mời Từ Mạn Mạn dùng bữa, chỉ là khi ở cùng cô ấy, nhìn nét tươi cười giản dị không chút làm bộ giả tạo đó, những bức bối buồn bực chất chứa trong lòng mấy ngày này cũng dịu đi được một ít.

Theo tình huống trước mắt, lão bản sẽ ở lại tập đoàn bên này khá lâu, có Từ Mạn Mạn ở đây, hắn nghĩ chắc hẳn hắn sẽ có thể thoải mái hơn.

Bán nốt phần sủi cảo hấp cuối cùng, Cố Khê đi ăn cơm, thu dọn gọn gàng quán rồi mới đạp xe đi. Dương Dương và Nhạc Nhạc cuối tuần sau sẽ thi, nên cậu cũng không gọi bọn chúng ra phụ việc nữa mà giữa trưa ăn cơm xong cậu đã đuổi hai đứa con tới nhà đại ca ngủ trưa rồi.

Nhưng chủ yếu là, cậu phải làm một việc bí mật, không thể để cho hai đứa nhỏ biết được.

dpress. com

280 đồng một chiếc.

Có chút đắt… Trong lúc đi dạo một vòng quanh cửa hàng, Cố Khê trong lòng tính toán. Trong trường học có rất nhiều hài tử đi loại xe đạp này, cậu biết hai đứa nhỏ rất thích nhưng lại chưa bao giờ thấy chúng đề cập qua.

Nhi tử dù sao cũng sắp tốt nghiệp tiểu học, sinh nhật năm vừa rồi cậu đã tặng cho hai đứa một chiếc bánh sinh nhật, làm một bàn thức ăn thật ngon rồi, nên sinh nhật năm nay cậu hy vọng có thể tặng cho chúng một phần quà đặc biệt.

Qua hai năm nữa góp đủ tiền, cậu sẽ mua máy tính cho hai đứa, dù sao bọn chúng lúc học tập cũng cần dùng đến máy tính…

"Ông chủ à, bớt chút đi, tôi muốn mua hai chiếc."

"Hai xe 540 đồng, không thể bớt thêm nữa đâu."

"Xin ông bớt chút nữa đi, 500 đồng được không?"

"500 đồng không được, thấp nhất là 530."

"500 đồng đi mà, tôi một lúc mua tận hai cái, ông ưu đãi chút nữa đi.———"

Cò kè mặc cả một hồi lâu, cuối cùng Cố Khê chỉ mất 500 đồng đã có thể mua được hai chiếc xe đạp nhỏ xinh. Nghĩ đến lúc nhi tử nhìn thấy món quà sinh nhật bất ngờ này sẽ có bao nhiêu cao hứng, cậu kìm lòng không được bất giác nở nụ cười dịu hiền.

Nhờ ông chủ cửa hàng đưa xe nhà đại ca, Cố Khê giấu chúng vào trong nhà kho để đồ, rồi cậu lại đạp xe tới chợ bán len sợi để mua len.

Quần áo len của hai con đều đã rất cũ rồi, cậu muốn đan cho chúng mỗi đứa một bộ quần áo mới để mặc cho mùa đông… Sau đó, Cố Khê lại đi mua thêm thịt lợn chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, cậu nhẩm tính cũng nên bắt đầu sắm sửa tết nhất rồi…

Thời điểm Cố Khê đang rất bận rộn thì lúc này hai anh em Dương Dương và Nhạc Nhạc đáng lý đang phải ngủ trưa lại cũng không hề nhàn hạ. Hai đứa chúng nó đem tiền tiêu vặt tự mình đã tích góp lấy hết ra, cộng lại để bắt đầu bàn tính công cuộc sự nghiệp của hai anh em.

Ngày tết kiếm được một ít tiền thì hai anh em cũng phải đi lì xì cho mấy đứa em họ hàng, một phần khác đều giao cho ba ba, còn chính mình thì lại không giữ lại chút nào.

Thường ngày bọn chúng đi nhặt phế phẩm, thu lượm những chai lọ các quán ăn hay nhà người ta vứt đi, ngoài ra thì tiền bán mấy đồ cũ vứt bỏ trong nhà nãi nãi cũng cho hai đứa làm tiền tiêu vặt… Tất cả đống đấy hai đứa vẫn luôn giữ lại, nếu muốn mua đồ dùng học tập gì đấy đều lấy từ chỗ tiền này ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!