Đỗ Nguyên Tu đánh nhau với Đỗ Vọng Tân, còn bị hắn khóa cửa nhốt trong nhà, mãi đến khi có người đi ngang qua hắn mới ra ngoài được.
Khóa trái là chuyện nhỏ, Đỗ Vọng Tân chạy đi tìm Nha Nha của hắn không rõ mục đích mới là chuyện lớn.
Ai biết hắn định làm gì?
Trước đó còn nói gì mà không thích, không hứng thú, mẹ nó đúng là ngu mới tin mấy lời nhảm nhí của hắn.
Đỗ Nguyên Tu hằm hằm đi về phía nhà Nha Thấu, đến sân lúa đã thấy cửa chính mở toang từ xa.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Đỗ Vọng Tân đã vào bên trong rồi.
Hắn vừa tức vừa sốt ruột, chưa tới cửa đã cao giọng gọi với vào, muốn dùng giọng nói để cảnh cáo Đỗ Vọng Tân đang có ý đồ xấu trong nhà.
"Nha Nha, Đỗ Vọng Tân có đến chỗ em không..."
Lúc nhìn rõ cảnh tượng bên trong thì im bặt luôn.
Bầu không khí trở nên rất chi là khó tả, trong nhà như đóng băng.
Đỗ Nguyên Tu đứng ở cửa chính, Nha Thấu với Đỗ Bạc Xuyên đứng ở cửa sau.
Không phải Đỗ Vọng Tân mà là Đỗ Bạc Xuyên.
Đỗ Nguyên Tu gạt ra một tiếng từ cổ họng: Hờ.
Nha Thấu hơi ngượng, mất tự nhiên ngoảnh mặt đi, không dám đối mặt với Đỗ Nguyên Tu.
Mà Đỗ Bạc Xuyên thì đang nhìn cậu, chẳng biết cố ý hay vô tình mà hắn còn nhấc tay lên một tí.
Thiếu niên đang nắm tay hắn, bàn tay trắng trắng mềm mềm trên làn da sẫm màu trông càng bắt mắt, nhìn thôi đã khiến người ta muốn để lại dấu vết lên trên rồi.
Nha Thấu cảm giác có ánh mắt nóng rực rơi trên tay mình, giây tiếp theo cậu hoảng hốt buông ra, giả chết.
Ánh mắt Đỗ Nguyên Tu âm u, ngay sau đó bước thẳng vào bên trong, kéo cả người Nha Thấu vào trong ngực mình.
Động tác quá đột ngột, Nha Thấu suýt không đứng vững, phản xạ kêu lên một tiếng khe khẽ.
Một tay ôm ngang eo, tay kia đè sau gáy Nha Thấu, thoáng dùng sức ép cả người cậu nép vào ngực mình.
Gần quá làm Nha Thấu không quen gì cả, cậu duỗi một tay ra đẩy Đỗ Nguyên Tu đang dính sát vào mình.
Nhưng chút sức này hệt như gãi ngứa, thế là cánh tay cậu bị gập lại kẹp giữa ngực hai người luôn.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, mùi hương trên người Đỗ Nguyên Tu khiến Nha Thấu cảm thấy rất quen thuộc.
Động tác của Đỗ Nguyên Tu làm Đỗ Bạc Xuyên chỉ thấy được mỗi lưng của thiếu niên.
Đỗ Bạc Xuyên nắm chặt cái tay còn lại chưa kịp rút về của thiếu niên, mắt nhìn thẳng Đỗ Nguyên Tu:
Anh định làm gì?
[Kích, kích thích quá! Từ bao giờ khu Trốn thoát Kinh Hoàng lại có mấy cảnh kịch tính thế này vậy!]
[Này... Kia... Không phải, hay cả hai người cùng lên đi? Nha Nha có thêm mấy ông chồng thì làm sao? Hy vọng mấy người có thể chung sống hòa thuận, đừng làm bé con nhà tôi phiền lòng!]
[Má, sao kích thích quá vậy, nhìn chân vợ run thế kia chắc căng thẳng sắp chớt rồi. Ê gì đó ơi, nghe lời tui, đóng cửa lại, bỏ kiểm duyệt đi, cho bọn tui xem thứ đáng để xem đi.]
[Mấy ông quên đằng sau còn một người nữa à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!