Chương 153: "Đút gì em cũng ăn à?"

Đánh giá: 8.5 / 2 lượt

Thật ra Nha Thấu không kén ăn lắm, hơn nữa Đỗ Vọng Tân còn lấy hết cả đũa với thìa đi rồi nên toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi.

Có lúc đút nhanh quá không kịp nuốt, cậu sẽ ưm ưm bảo hắn chậm lại một chút.

Đầu lưỡi đỏ tươi ướt át lúc ẩn lúc hiện, bị nóng quá sẽ rưng rưng nước mắt rồi tự nhịn xuống xong ăn tiếp, thế là lúc sau Đỗ Vọng Tân toàn phải để đồ ăn nguội rồi mới đút cho cậu. 

Ngoài ra, Đỗ Vọng Tân còn phát hiện Nha Thấu rất thích dùng răng cắn trước rồi mới ngậm vào trong miệng nhai từng miếng nhỏ.

Rất ngoan, có cảm giác rất dễ nuôi.

Rõ ràng là rất sợ mình nhưng vẫn ngồi yên ở đây, giống như một con thú nhỏ chỉ cần một tay là đã có thể khống chế được.

Đỗ Vọng Tân yên lặng đút đồ ăn cho cậu, thỉnh thoảng lại duỗi tay lau miệng cho cậu.

Nhưng thiếu niên không thích hắn động chạm.

Lông mi Nha Thấu run run, cậu nuốt miếng thịt cuối cùng xuống: Em tự ăn được mà.

"Tự ăn rồi lại ăn có tí như thế à?" Đỗ Vọng Tân lấy thìa ra đút cơm cho cậu.

Nha Thấu định tóm lấy tay Đỗ Vọng Tân nhưng Đỗ Vọng Tân lại nhanh chóng né được.

Dùng thìa đút thì không cắn được, cho nên Nha Thấu phải nhổm người lên khỏi ghế mới ngậm được thìa.

Mặc dù bên ngoài có khoác áo bông nhưng cúc áo ngủ bên trong lại không cài, thành ra Nha Thấu vừa mới khom người xuống thì cổ áo tụt xuống, Đỗ Vọng Tân vô tình trông thấy chỗ nào đó thì sững cả người.

Thế nào hắn lại rụt thìa về mình một tẹo, Nha Thấu thấy hắn rút thìa về thì khó hiểu: Anh làm gì vậy?

Không đút được thì để cậu tự ăn đi chứ.

Đỗ Vọng Tân lại đưa thìa qua lần nữa, thấy Nha Thấu vẫn muốn tóm cổ tay mình để cướp thìa, nhưng lần này hắn lại để nguyên.

Nha Thấu tóm được thì mừng lắm, có điều cậu phát hiện dù mình có bẻ ngón tay hắn ra thế nào cũng không được.

Nhìn chằm chằm mấy ngón tay mềm mại hết nắm lại kéo tay mình, Đỗ Vọng Tân nói: Miếng cuối cùng.

Ăn xong miếng cuối thì để cậu tự ăn, Nha Thấu quyết định nén giận, nắm chắc tay Đỗ Vọng Tân rồi ăn cơm trong thìa.

Đút gì ăn nấy, tuy có phản kháng nhưng không khác gì gãi ngứa với hắn, nếu đút xúp mà đầy quá thì có khi còn tràn hết ra từ khóe miệng, chảy dọc theo cằm nhỏ xuống dưới, mãi khi đút cho bụng nhỏ phồng lên mới thôi.

Cảm xúc trong mắt Đỗ Vọng Tân thoáng gợn:

"Đút gì em cũng ăn à?"

Nha Thấu nghĩ một lúc rồi trung thực trả lời:

"Em không ăn thịt mỡ, không ăn rau mùi, không ăn hành."

Dường như Đỗ Vọng Tân không ngờ thiếu niên sẽ trả lời, hoặc là câu trả lời của cậu nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của Đỗ Vọng Tân.

[Ha ha, điều Đỗ Vọng Tân muốn nghe chắc không phải câu trả lời này của Nha Nha đâu nhỉ? Chậc chậc chậc, cảm giác Nha Nha nguy hiểm thật, xung quanh toàn sói dữ.]

[Nếu phải chọn ba người trong danh sách thì nên chọn Đỗ Bạc Xuyên nhỉ? Dù đất diễn hơi ít nhưng ấn tượng của tôi với anh ta khá tốt, không giống hai cái tên này suốt ngày bắt nạt bé con nhà tôi thôi.]

Hắn trả thìa cho cậu, lúc trả thìa còn thình lình xáp lại gần:

"Có ai từng đút cho em ăn thế này chưa?"

Nghe như tán gẫu bình thường, nhưng Nha Thấu biết rõ mối quan hệ của hai người họ còn chưa tốt đến mức đó nên giờ hỏi câu này thành ra rõ kỳ quặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!