Tôi chấp nhận lời xin lỗi, nhưng không chấp nhận tình cảm của cậu ta.
Có những chuyện đã qua thì không cách nào có thể quay lại, những cảm giác đã nguội lạnh cũng không còn được như xưa nữa.
Nhưng cậu ta vẫn không chịu từ bỏ.
Ngoài chuyện học hành và công việc, cậu ta dành toàn bộ thời gian và công sức của mình cho tôi và gia đình tôi.
Cậu ta nói cậu ta tin nước chảy đá mềm, nỗ lực không ngừng ắt sẽ đạt được kết quả tốt đẹp.
Tôi chỉ để lại cho cậu ta một câu:
"Đừng cố gắng làm chính mình cảm động nữa."
Năm ba đại học, cuộc đời tôi xảy ra hai bước ngoặt lớn.
Một là khu phố cũ bị giải tỏa, cuộc sống của bố mẹ tôi cũng không còn khó khăn như trước.
Hai là tôi ký hợp đồng được với một công ty người mẫu quốc tế, kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời.
Sau khi xuất hiện ở nhiều sàn diễn trong và ngoài nước, số người theo đuổi tôi ngày càng nhiều, nhưng tôi không có hứng thú với chuyện yêu đương.
Bạn cùng phòng còn nói đùa rằng:
"Có khi nào là lúc trước gặp được nốt chu sa nào rồi nên giờ mới không muốn yêu đương nữa không vậy?"
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên hình ảnh nụ cười của Đàm Triệu Nhất.
Mặc dù đã lâu không gặp hắn, nhưng tôi vẫn luôn theo dõi những cập nhật gần đây của hắn.
Bạn cùng phòng có người là fan cứng của hắn, thỉnh thoảng sẽ gửi hình hắn up lên weibo vào nhóm.
Hắn vẫn như trước, thích chơi các môn thể thao mạo hiểm, ảnh up lên thường là ảnh chụp leo núi, lướt sóng, trượt tuyết, lặn tự do, nhảy dù, và nhiều thứ khác.
Có lần hắn nhảy dù gặp sự cố, nhưng hắn vẫn không từ bỏ đam mê với bộ môn này.
Nhưng trên các nền tảng mạng xã hội hắn sử dụng, chưa từng có hình ảnh của một người con gái nào khác.
Các bạn cùng phòng nói cũng là lý do hắn hút được nhiều fan nữ như vậy.
Lần tôi gần hắn là khi hắn được mời đến Thanh Hoa tham gia một sự kiện thuyết giảng.
Lần đó, tôi cầm vé trong tay, đứng trước cửa hội trường, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không tiến vào.
10.
Lần đầu tiên tôi gặp lại hắn là ba năm sau khi tốt nghiệp.
Lúc đó, tôi đã mở studio nghệ thuật của riêng mình và vẫn tiếp tục làm người mẫu bán thời gian.
Có lần tham gia buổi trình diễn bộ sưu tập mới của Prada ở Milan, tôi tình cờ phát hiện hắn cũng đang ở Milan, trái tim cũng đập loạn cả lên.
Tôi không khỏi mong đợi, cũng vô cùng lo lắng về buổi gặp mặt này.
Ánh đèn sân khấu bật lên, tôi sải bước trên sàn diễn.
Sau nhiều năm, tôi lại được nhìn thấy hắn ở một khoảng cách rất gần.
Dưới sân khấu, hắn mặc áo sơ mi đen, cổ áo mở, tay áo xắn lên, cử chỉ toát lên vẻ quý phái và trưởng thành, khác hẳn với thời trung học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!