Chương 7: (Vô Đề)

Ngày hôm đó, tôi đã học vật lý cả ngày trong sự bối rối và lo lắng tột cùng.

Hắn cứ thế ngồi dựa cằm vào tay, nhìn tôi với vẻ hài lòng.

Thỉnh thoảng, anh ấy lại rót nước cho tôi, bưng trái cây vào đút tôi ăn.

Cuối cùng, hắn vây tôi trong vòng tay, hơi thở của hắn phả vào tai tôi:

"Hôm nay học đủ chưa? Nếu đủ rồi thì làm gì đó khác chút nhé?"

Tôi đỏ mặt đẩy hắn ra.

"Bố mẹ anh sắp về rồi, em phải đi đây."

Hắn nhẹ nhàng cắn vành tai tôi, thủ thỉ:

"Họ đang ở nước ngoài cả rồi."

Tôi lập tức nhảy dựng lên. Nếu vậy thì tôi càng phải đi ngay.

Hắn không tức giận, chỉ nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi rồi nói:

"Cục cưng không có lương tâm."

Sau đó hắn lấy mũ bảo hiểm, đưa tôi trở về nhà.

Lúc hắn rời đi, tôi đứng ở đầu ngõ, nhìn về phía hắn.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự khác biệt lớn giữa chúng tôi. Sự khác biệt này, Đàm Triệu Nhất thì chẳng mấy quan tâm nhưng tôi lại không cách nào không để ý tới nói được.

Sao hắn lại thích tôi?

Có khi nào chỉ là vì cảm giác mới mẻ thôi không?

Cảm giác này sẽ kéo dài trong bao lâu, tôi không biết.

Tôi chỉ có thể tự nhủ với bản thân: Cứ sống vì hiện tại tôi, đừng quá lo lắng những gì chưa xảy tới.

8.

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng ngày này đến nhanh như vậy.

Nguyên nhân là vì bố của Chu Tuyển đã đến tìm bố tôi.

Ngày hôm đó, ông ngồi trên xe lăn, rất lâu sau mới nói ra lời mình muốn nói.

"Tôi nghe nói Tư Tư và Đàm thiếu gia đang hẹn hò, Đàm thiếu gia có vẻ cũng rất thích Tư Tư, làm gì cũng chiều con bé nhỉ?"

Bố tôi nghe xong, sắc mặt có vẻ không vui:

"Không có chuyện đó đâu, tôi không nghe nó nói gì cả."

Mẹ tôi cuộn sợi chỉ trong tay, không nói gì.

Tôi giải thích:

"Chú Chu, con và Đàm Triệu Nhất chỉ là bạn học mà thôi, không có ý gì khác cả đâu ạ."

Bố Chu Tuyển bỗng nắm lấy áo tôi, nói với giọng điệu đầy khẩn thiết:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!