Chương 10: (Vô Đề)

"Cô ấy đã tái hiện sinh động cảm xúc từ tự do đến chao đảo, rồi vỡ vụn, chữa lành, và cuối cùng là tái sinh. Hoàn hảo diễn tả chủ đề"Biến hóa

". Đây mà là sự cố sao? Đây gọi là chuyên nghiệp!"

Dưới bài viết là hàng chục ngàn lượt bình luận.

"Bổ sung kiến thức cho mọi người tí: Làm người mẫu chỉ là công việc bán thời gian của cô ấy, công ty nghệ thuật của cô ấy cũng là một tên tuổi mới nổi trong ngành, cô ấy còn từng tốt nghiệp Thanh Hoa và tham gia một khóa trao đổi với Bắc Đại đấy!"

"Học bá trên sàn diễn quả thật khác biệt! Chỉ trong ba mươi giây đã có thể dùng ánh mắt kể hết một câu chuyện!"

"Nét đẹp của cô ấy thật đặc biệt, lúc đầu nhìn thì không thấy đẹp lắm, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt, nhìn đi nhìn lại, tôi thua rồi."

Chuyện này xảy ra ngoài dự liệu, tôi cũng nhờ vào đó mà được mời vào phòng tiệc chính trong bữa tiệc ăn mừng sau buổi trình diễn tuần lễ thời trang quốc tế.

Tại đó, tôi gặp Đàm Triệu Nhất. 

11.

Tôi cầm ly rượu, nở một nụ cười thật tươi, lướt qua giữa những chủ nhân của danh gia vọng tộc trên cả thế giới.

Được khen ngợi, được chú ý, được tôn vinh, được ngắm nhìn, tất cả đều không quan trọng, tôi có mục đích của riêng mình.

Từ lúc bước vào, ánh mắt của Đàm Triệu Nhất vẫn luôn không rời khỏi tôi.

Tôi vờ như không thấy, thoải mái giao tiếp với đủ loại đàn ông, nở nụ cười đầy tự tin, biến mình thành mục tiêu cho những người có quyền có tiền này nhắm tới.

Tôi biết mình đang làm gì và cách làm sao để đạt được điều mình muốn trong những hoàn cảnh như thế này mà không bị thiệt thòi.

Rượu uống hết ly này đến ly khác, bạn nhảy cũng chuyển hết người này đến người kia.

Tới điệu nhảy thứ bảy, eo tôi bị siết chặt lấy, là Đàm Triệu Nhất.

Giọng điệu quen thuộc thì thầm bên tai tôi, mang đầy sự tức giận:

"Doãn Tư Tư, em cố ú đúng không?"

Cố tình thu hút sự chú ý của anh, cố tình làm anh tức giận.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, ánh mắt lơ đãng.

"Đúng vậy, tôi cố ý đấy? Ở đây mọi thứ đều xa hoa, có người là cá, có người là mồi, có người là ngư dân, ai đến đây mà không có mục đích riêng của mình cơ chứ?"

Hắn siết chặt eo tôi hơn, kéo tôi sáp lại gần hắn:

"Mấy năm không gặp, học được cách nói lời không đàng hoàng rồi à."

"Vậy sao? Đàm thiếu gia, giờ anh cũng biết cách đổ lỗi cho người khác rồi này."

Ánh mắt hắn nhìn tôi cứ như chim ưng đang ngắm con mồi, lực đạo trên tay càng mạnh thêm vài phần.

"Chu Tuyển đâu? Sao không đi cùng em đến Milan?"

Tôi hỏi lại:

"Còn bạn gái của anh thì sao? Tối nay không đến à?"

"Em thấy tôi ở buổi diễn rồi nhỉ."

Tôi không muốn nói thêm, chỉ im lặng xoay người theo điệu nhạc. Khi bản nhạc kết thúc, hắn kéo tôi ra một ban công vắng vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!