Âu Dương Dạ Trạch năm đó biết cô phải chuyển đi, anh đã đến thành phố S, năng lực còn có hạn, đi tìm cô năm năm, thể nhưng đổi lại một tin tức.
Năm đó những người di cư, đều bị trận núi lở làm cho chết hết.
Không còn một người nào sống sót.
Từ lúc đó, anh trở nên sống phóng túng, gặp người vóc dáng giống cô, tính tình giống cô, gương mặt giống cô, anh đều sẽ mang về.
Kể cả cô gái tên Sương Nhu.
Chỉ là họ vẫn không phải là cô.
Ngay cả khi lần đầu nhìn thấy cô, anh cũng không nhận ra, cho đến khi toàn bộ lý lịch cô đặt ở trước mặt anh...! Anh tiến đến siết chặt lấy eo cô, giống như muốn khảm cô vào trong xương tủy.
Giọng nói trầm thấp tựa như mang theo cả một bầu trời:
"Từ đầu đến cuối vẫn luôn là em. Tịnh nhi"
Người chiếm giữ trái tim anh từ đầu đến cuối là cô.
Cho nên câu hỏi anh có mệt không liền là câu thừa thãi, vì anh đã tìm cô rất nhiều năm, mang theo trái tim tuyệt vọng mà đi tìm cô.
Mệt mỏi sao?
Chỉ cần là cô, vĩnh viễn đều đáng giá.
Cô bất ngờ nhón chân ôm lấy cổ anh, chủ động đặt môi cô lên môi anh.
Hóa ra... hóa ra đó là lý do năm nào anh cũng sẽ đứng dưới cây thông, không trách được ngày giáng sinh hôm đó, anh muốn cùng cô kết hôn.
Lâu như vậy, mà cô cũng không nhận ra...! Nụ hôn không cuồng nhiệt, nhưng lại dịu dàng kết nối hai trái tim đong đầy cảm xúc yêu thương...! Trở lại trên chiếc xe màu đen quen thuộc, Lâm Nhã Tịnh sốt ruột ngồi bên cạnh, sơ cứu lại vết thương cho anh.
Tại vì vết thương chưa hồi phục mà anh lại bất chấp đi đến đây, nên miệng vết thương vô tình toát ra, nhiễm trùng đến khiến lòng người khác hoang mang.
Lâm Nhã Tịnh nhìn thấy lông mày anh khẽ nhíu lại, cô nhẹ nhàng thổi lên vết thương cho anh, làn gió nhè nhẹ thổi qua.
Trong lòng cũng dần trở nên mềm mại.
"Dạ Trạch, ba của em... anh có thể để ông ấy tự do không?"
- Cô không nhìn anh, đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vết thương, giống như lời nói đó chỉ là cô vô tình thốt lên, tựa như chim hót ve kêu, không cần phải bận tâm.
Được. Môi mỏng khẽ cong, không có dấu hiệu tức giận.
Bởi vì ba cô vốn dĩ đã chết.
Chính là cái ngày anh đeo chiếc nhẫn cưới này, đêm hôm đó, là đêm ba cô trút hơi thở cuối cùng.
Anh sẽ coi như đó là một lời chúc phúc, mà Lâm Nhã Tịnh vĩnh viễn đều sẽ không biết sự thật này.
Nét mặt Lâm Nhã Tịnh vừa giãn ra được một chút, lập tức bị câu nói của ai đó chọc nghẹn.
"Ở dưới cũng cần được thổi" Liếc nhìn qua nơi đó.
Sắc mặt cô lập tức đỏ lên.
Người đàn ông này! Lưu manh! Sau khi đưa anh về lại bệnh viện.
Cô nằm trong lòng người đàn ông ngủ say, mơ mơ màng màng đột nhiên nhớ đến cái gì, mới vội vàng bật dậy, đồng hồ chỉ một giờ ba mươi sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!