Lâm Nhã Tịnh ngước mắt lên, vội đến mức không kịp nhìn đến thân ảnh của người phụ nữ phía trước, lập tức cúi gập người, cung kính lễ phép chào:
"Cháu... Cháu chào bác"
Không biết tại sao không khí xung quanh lại im lặng như tờ, khiến cho trong lòng cô bắt đầu thấp thỏm, không dám cử động.
Lúc này một bàn tay ôm lấy eo cô, kéo cô đứng thẳng dậy, giọng nói mang theo tiếng cười nhẹ:
"Gặp tôi, em cũng không cung kính như vậy nhỉ?"
Lâm Nhã Tịnh đổ mồ hôi lạnh, sợ hắn trách móc cô, môi nhỏ khẽ run:
"Đó là bởi vì... bởi vì tôi bị trúng thuốc".
Cô chợt nhận ra, lúc nãy cô bị trúng xuân dược, không lâu sau cảm giác xấu hổ kia liền mất, có lẽ cô tắm không lâu, thuốc ngấm vào cũng ít nên mới tỉnh táo lại nhanh đến như vậy.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Xin chào tiểu thư
- Không khác với dáng vẻ co rút của cô hiện giờ là bao, người phụ nữ kia đến trước mặt cô cúi đầu chào.
Lâm Nhã Tịnh lập tức bối rối xua xua tay, lắc đầu nói:
"Không cần đâu, bác..."
Cô còn chưa nói hết câu, người đàn ông bên cạnh đã lạnh mặt kéo cô qua một bên, ra lệnh với người phụ nữ:
"Gột rửa sạch sẽ cho cô ấy"
Vâng
- Người phụ nữ lễ phép đáp lại, sau đó dẫn cô lên lầu.
Chân cô vừa bước lên lầu, mắt cô liếc nhìn qua phía cửa, thấy được ở bên ngoài cửa xuất hiện một vài bóng người...! Người phụ nữ đi trước cô dẫn đường, nhờ vậy cô mới có thể quan sát được bộ đồ bà ấy mặc trên người là một bộ đồ quen thuộc của người hầu.
Tuy nhiên đó chỉ là suy đoán, cô vẫn lên tiếng hỏi:
"Bác là quản gia ở đây sao?" Người phụ nữ quay người nhìn cô một cái, sau đó vừa đi vừa nói: Vâng Lâm Nhã Tịnh vẫn chưa nhận ra thái độ của bà có chút kỳ quái, cô vẫn tiếp tục mở miệng thăm dò: Bác tên gì?
Người phụ nữ lần này không nhìn cô nữa, nói với thái độ không dễ chịu: Tôi họ Lâm
"Vậy Bác Lâm, Cửu gia, ngài ấy thường có ở nhà không?"
- Lâm Nhã Tịnh tiếp tục hỏi Người phụ nữ không trả lời.
Lâm Nhã Tịnh lúc này mới cảm nhận được bà ta dường như không thích nói chuyện lắm, hoặc vấn đề này bà ta không thể trả lời.
Khi đến một căn phòng, quản gia Lâm mở cửa cho cô, không nói gì mà nhìn cô.
Cô đoán có lẽ đây là phòng của mình, nhẹ nhàng đi vài bước vào trong phòng.
Sau đó, quản gia liên đi mất.
Lâm Nhã Tịnh vừa thấy bóng dáng của quản gia đi khuất tâm mắt, cô lập tức đứng dậy, xem xét xung quanh căn phòng.
Đây là một căn phòng khá lớn, các vật dụng trang trí đều ở mức độ cơ bản, không thừa cũng không thiếu.
Chăn và gối đều có thể ngửi được đây là tất cả đồ dùng mới, trong tủ quần áo đầy ắp những bộ đầm váy thời trang xinh đẹp thời thượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!