Chương 44: Sói Tấn Công

Những điều Lâm Nhã Tịnh biết về Âu Dương Dạ Trạch rất ít, giống như chuyện hắn đang nói đùa không đồng nghĩa với việc hắn sẽ không làm...!

Lâm Nhã Tịnh quay đầu lại nhìn con đường mới đi, không tìm thấy chiếc xe đã cháy hay xác chết nào, hình như Âu Dương Dạ Trạch đã phải cõng cô đi một quãng đường rất xa.

Tâm có chút động, Lâm Nhã Tịnh lên tiếng, nhỏ giọng nói bên tai người trước mặt:

"Cửu gia, tôi tỉnh rồi... tôi có thể tự đi được"

Âu Dương Dạ Trạch lại như không nghe thấy gì, không đáp lời cô cũng không dừng lại.

Lâm Nhã Tịnh mím môi cảm thấy người đàn ông này có đôi lúc thật cứng đầu cứng cổ.

Bỗng nhiên nhớ ra thứ gì liền nhẹ giọng nói:

"Ngài có phải... chân bị thương rồi không?"

Không nghe thấy Âu Dương Dạ Trạch trả lời, cô lại gọi một tiếng: "Cửu gia...!

Dự định sẽ khuyên giải hắn một chút, để hắn bỏ cô xuống, thế nhưng cánh tay vô tình bị trượt xuống cảm nhận được một mảnh ẩm ướt.

Lâm Nhã Tịnh nhíu mày, cảm giác không đúng.

Từ nãy đến giờ trời không có mưa, mà cho dù có mưa thì cũng không thể chỉ ướt một bên tay áo.

Nếu như là máu của người khác do trong lúc xây xát mà thành thì cũng không thể vẫn ướt đến giờ này.

Lâm Nhã Tịnh nghi ngờ, cúi đầu, nhìn thật kỹ bên cánh tay phải của hắn.

Đột nhiên sửng sốt thốt lên:

"Cửu gia, ngài bị trúng đạn rồi, mau, mau thả tôi xuống đi, vết thương ngài cần phải được nhanh chóng xử lý, nếu không sẽ bị nhiễm trùng đấy!"

Hắn bị thương nặng đến như vậy còn có thể dùng lực cõng cô lâu đến như thế.

Hắn không biết đau hay sao?

Đọc truyện tại đây.

Ngược lại với thái độ nôn nóng của Lâm Nhã Tịnh, Âu Dương Dạ Trạch ngược lại tâm tình hờ hững như không phải người trong cuộc: Yên lặng một chút

Lâm Nhã Tịnh đang trong tâm trạng gấp gáp lo lắng, làm sao có thể ngoan ngoãn mà nghe lời.

Âu Dương Dạ Trạch muốn cô im lặng, cô càng muốn nháo:

"Làm sao có thể để như thể! Ngài mau thả tôi xuống, nếu không vết thương sẽ rách mất!"

Lâm Nhã Tịnh nóng nảy đến độ hai mắt đều đỏ lên, nên không nhận ra trong giọng nói của Âu Dương Dạ Trạch ẩn chứa sự bất thường.

Cô cố gắng cựa quậy thân mình để hắn thấy phiên mà buông ra.

Đột nhiên Âu Dương Dạ Trạch bất ngờ dừng bước chân đúng như ý muốn của cô, nhưng mà hắn làm sao có thể dễ dàng thuận theo như vậy?

Ngay lúc cô đang nghi ngờ lại nghe hắn nói với âm lượng rất nhỏ:

"Một lát nữa, nếu tôi bảo em đi, em hãy hướng thẳng đằng trước mà chạy, khi gặp được ngôi nhà màu trắng hãy chạy vào trong đó, đưa cái này cho họ"

Lâm Nhã Tịnh khẽ cứng người, đầu óc một lần nữa rơi vào sự mù mịt, không hiểu điêu gì cả.

Đang định lên tiếng hỏi, thì hắn đã nhanh chóng động thân, rút trong người ra một con dao nhỏ màu đen, dúi vào trong tay cô, đồng thời thả cô đáp xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!